Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Han Eunjin, một cô gái đã 23 tuổi nhưng vẫn chưa có một nụ hôn đầu đời. Tình cờ, cô gặp một người phụ nữ bí ẩn và người đó đã đưa cho cô 7 lá bài kì lạ-------------------------------------- Lấy cảm hứng từ bộ drama 7 first kiss…
Là một sự li kì truyện hong đọc là uổng cả đời đó nhaaaaa🤗Truyện mang nhiều yếu tố tục nên ai không thích thì nên cân nhắc nhaaa❤️❤️Tác giả gốc : tieucaunho…
Trong muôn vàn vì sao tinh tú, thì truyện AllMon gần như mò kim đáy bể, cho nên Gấu quyết định tự viết. Do là viết đầu tay nên sẽ có nhiều sai sót. Mong các bạn thông cảm.…
Chuyến phiêu lưu của Eunbi và chiếc xe máy thần kỳ. Nhân vật chính: Kwon Eunbi và xe máy lấy trộm ở LA.Link original: https://twitter.com/aienbest/status/1163484333522345985?s=20Đây là một trong những tác phẩm ám ảnh nhất của aienbest (https://twitter.com/aienbest)Hình ảnh chế thuộc bản quyền của: https://twitter.com/goddesschaensHình ảnh gốc thuộc bản quyền của Kwon Eunbi và xe máy lấy trộm ở LA.Một kiệt tác nghệ thuật :>…
[FIC ĐẦU TAY] Câu truyện này mình viết dựa theo kinh nghiệm hiểu biết về Hunbaek và kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của mình. nên sẽ có phần bạn nào thấy quen chắc là đọc chung một chuyện với mình á.MÀ THôI. Cốt truyện: cuộc sống hạnh phúc của các thành viên của nhóm nhạc EXO nổi tiếng khắp nơi giờ đây lại chìm nghỉm trong tuyệt vọng và nước mắt..vào cái ngày thành viên thứ 2 rời nhóm...Luhan.…
Đây chỉ đơn giản là một câu chuyện nhẹ nhàng về những chấp niệm của tuổi thanh xuân.Thanh xuân của bạn và thanh xuân của tôi. Ai cũng từng trẻ và cũng từng yêu. Nhưng tình yêu năm mười bảy tuổi đó liệu có thể mãi mãi hồn nhiên như chúng ta của năm tuổi mười bảy?Bạn có thể không? Tôi thì không thể.Câu chuyện này tôi bắt đầu viết vào năm mười bảy tuổi, diễn biến mà tôi mường tượng lúc đó rất khác với lúc này. Có thể nói.Cái kết có hậu năm mười bảy tuổi tôi viết cho câu chuyện này, chính là niềm hy vọng cho mình của sau này. Cái kết có hậu mà hôm nay tôi viết cho câu chuyện này, lại là lời hồi đáp cho chính mình của năm mười bảy tuổi. Tôi của năm mười bảy tuổi, chập chững biết thế nào là yêu.Anh ta là ánh dương, anh ta là trăng sáng. Là mộng tưởng vĩ đại và hoàn mỹ cho bức tranh mang tên tình yêu mà tôi có thể mường tượng ra. Đến sau cùng, tôi cũng không rõ là người ấy thật sự đẹp nhường ấy, hay tự tôi đã vẽ nên một hình tượng đẹp nhường ấy cho cuộc phiêu lưu trong tâm trí của chính mình. Nhưng làm gì có ai mãi mãi yêu mến một người nghệ sĩ? Làm gì có ai mãi mãi yêu lấy một bức họa chỉ tồn tại trong tâm trí. Trên đời này làm gì có con đường nào đi mãi không tận.Tuổi mười bảy chỉ muốn yêu ai đó. Mãi mãi sau này lại muốn có thể gặp được ai đó vừa đúng lúc mình có thể yêu họ và họ cũng có thể yêu mình.…
Hồi Kim Eunbyul tốt nghiệp trung học cơ sở, cô vô tình bị kích ứng mạnh gây ra thương tích nghiêm trọng, vậy nên cô tạm thời không thể nói ra tiếng, thành một bé câm.Vừa vào trung học phổ thông, năm đầu tiên, cô vẫn chưa thể mở miệng nói thế nên thành dị loại, thành một đề tài bàn tán và châm chọc, đưa tới vô số kì thị từ bạn học trong lớp lẫn mọi người.Rồi năm sau, năm lớp 11, cô gặp được một người, một nam sinh đẹp trai vô cùng, cử chỉ ưu nhã, chuẩn mực, là nam thần trong trường học, là đối tượng thầm mến của các nữ sinh, tên So Junghwan nhưng đối với Eunbyul mà nói, Junghwan là người đầu tiên che chở bảo vệ cô, cười với cô, giảng đề cho cô, cùng cô ăn cơm trưa.Thời niên thiếu niên mập mờ mãnh liệt mà mông lung, năm lớp 11 ấy, trong nhật ký của Kim Eunbyul tràn ngập ba chữ 'So Junghwan'.Cô không cầu mong xa xôi rằng Junghwan thích mình, chỉ là không nghĩ tới, năm lớp 12 ấy, lại vô tình bắt gặp 'diện mạo chân thật' của cậu ở hành lang.Dưới vẻ bề ngoài ưu nhã thanh khiết lại văn nhã bại hoại, cậu bất cần đời cười thành tiếng với đám bạn bè của mình, nói -"Con nhỏ câm đó đã bắt đầu thích tao rồi, đánh cược dừng tại đây, ở với cậu ta quá chán rồi."Eunbyul không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể khóc.Từ đó về sau, cô không cho cậu thêm một cái nhìn nào nữa.Mãi cho đến khi đại thiếu gia So giễu cợt, nóng nảy, trào phúng, lật bàn, xin lỗi, thậm chí còn làm đủ các loại hành động tự mình hại mình, cuối cùng vẫn vô dụng. Cậu không thể không quỳ một gối trước mặt Eunbyul, hốc mắt đỏ bừn…