Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Ngày hôm đó , Hoàng - một cậu học sinh lớp 10 học siêu giỏi và cũng vô cùng đẹp trai đã vô tình va phải ánh mắt của cô nàng tên là Vũ Như Tuyết , chuyển đến sống tại ngay bên cạnh nhà cậu . Cô chỉ sống một mình . Cô khá ít nói và cười , đó là lần đầu tiên cậu thấy cô nở nụ cười ; ánh mắt đó , nụ cười đó đã làm cậu say mê cả đời . Rồi cả hai dần dần bước vào cuộc sống của nhau , bù đắp những tổn thương cho nhau ... " Uống nhầm một ánh mắt , Cơn say theo cả đời . Thương thầm một nụ cười , Cả một đời phiêu lãng ".…
Mỗi thời điểm của mỗi người đều có một đối tượng khác nhau để yêu. Khi còn bé thì lại muốn một người đẹp, nhắn tin với mình mỗi ngày, la cà mọi nơi với mình nhưng khi lớn lên thì lại từ bỏ những hình tượng đó và muốn chạm đến một người trưởng thành, cho mình sự chắc chắn trong tình yêu, một nơi "bình yên" nhất của mình khi về đến nhà. Vậy rốt cuộc sau khoảng thời gian chật vật giữa những tiêu chuẩn của bản thân, đâu mới là người phù hợp nhất với mình? Tụi mình thật sự, đã ổn đến mức nào?…
- Ê Khoa, nếu mày có được một điều ước mày sẽ ước gì?- Sao mày hỏi thế?- Trả lời đi...- Tao ước được nắm quy luật của tạo hóa.Tôi ngơ ngác nhìn Khoa. Nó vẫn đang nhìn đăm chiêu về phía ánh sáng của đoàn tàu. Tiếng rít lên của còi tàu vang trong gió. Thật ồn ào, nhưng tôi vẫn cố nghe được câu trả lời của cậu ta. 'Quy luật của tạo hóa? Đùa chắc?!?'. Tôi đã nghĩ trong đầu như thế. Sự tò mò đã kích thích tôi khiến tôi phải buộc miệng hỏi:- Chi vậy ba?- Để tao có thể dừng thời gian mãi ở khoảng khắc này, để thanh xuân của tao với mày không còn là ký ức, và tao muốn ở bên mày Anh ạ...…
Tôi chỉ là 1 đứa sinh năm 2000 ! Có lẽ ai đó sẽ nói tôi còn quá nhỏ chưa biết mùi đời là thế nào mà lên tiếng! Nhưng tôi chỉ muốn nói những gì tôi suy nghĩ! Những gì tôi thấy và những gì tôi cảm nhận được ! Còn bạn nghĩ thế nào đó là suy nghĩ của bạn tôi không xen vào và không có quyền xen vào để điều khiển suy nghĩ của bạn hay cảm nhận của bạn phải giống tôi! Vì tôi biết không đơn giản!…
-Tôi nghe nói có một con dê con đi lạc quanh đây...-Nghe nói, giới quý tộc đang săn lùng nó đấy!-Thật không!? Chỉ là một con dê?? Đi đi... chúng ta sắp kiếm được bộn tiền rồiNgu ngốc, miệng đời, những con gián luôn tồn tại cuối cùng...La la lá la là la....-Cậu có nghe qua bài vè này chưa?-Chưa, nhưng nghe rất bắt tai, tớ thuộc rồi này..."Dê con đi đâu đi đến Lại đây ta cho miếng cơm ăn Ban phước ban ơn cho dân chúngTrên tay chiếc cuốc tìm dê conLá la..."…
Đây là tác phẩm đầu tay của mình, với tay nghề còn non yếu hi vọng các độc giả đón nhận và góp ý giúp mình ❤️Câu chuyện nói về Thời thanh xuân cấp 3 của mỗi con người và những kỷ niệm đẹp đẽ của Lam Mộc An tại ngôi trường trung học Gia Thịnh của mình. Truyện là tâm tư tình cảm, những sự việc xung quanh trường học cấp 3, những rung động đầu đời của lứa tuổi mới lớnỞ đây Làm Mộc An đã có một quãng ký ức đẹp đẽ với những người bạn của mình, và hơn hết là gặp được người bạn thanh xuân đặc biệt của đời mình.--Lam Mộc---…
Cô là 1 cô gái bình thường, bị người cha nhẫn tâm đem bán cho 1 lão già phàm phu để trừ nợ. Xui khiến thế nào để anh gặp được cô, cuộc sống bat đầu đảo lộn.Anh là Tổng Giám đốc của Tập đoàn lớn mạnh toan quốc, là mẫu người lý tưởng của biết bao cô gais, vậy mà lại đối với cô có 1 chút gì đó đặc biệt khien tim cô lỗi nhịp.Một ngày nhận ra, tất cả nhưnhx gì anh làm cho co đều là vì cô khá giống người con gái ấy.Đau lòng, tuyệt vọng cô quyết định chặt đứt đoạn tình cảm này vậy mà trớ trêu thanh chính ngay lúc ấy cô biết mình đã mang giọt máu của anh.Truyện ngắn nên em chỉ chia làm 2 phần thôi ạ…
Em nhớ anh. Một ngàn lần vẫn nhớ anhKhông nỡ quên em, thử vạn lần vẫn không nỡ...Đi qua mùa hoa nở cùng anh, đắm chìm trong ký ức thanh xuân. Chúng ta đều thay đổi.Nhưng em nhớ anh, rất nhớ anh, và nhớ em của ngày xưa nữaChúng ta đặt một nét thật sâu vào cuộc đời đối phương, nhưng sau đó lại lướt qua nhau như bèo trôiLiệu anh có còn là bạn cùng bàn đáng ghét?Liệu em có còn là cô học sinh phá phách?…
- Có người hỏi tôi: "Thanh xuân có đáng nhớ với cậu không?"Tôi nói:"Rất đáng nhớ". Chính xác là thế, đó là thời gian tôi được làm sống dậy những cảm xúc đầu đời, những điều thú vị mà tôi chưa tìm thấy ngoài kia :). Và đặc biệt hơn, tôi đã có một thứ tình cảm mà người ta hay nói là lâu quên nhất, à đúng hơn là sâu sắc nhất, đến mãi khi tôi về già tôi vẫn không quên được. Thứ đó chắc ai cũng biết? Đó là tình cảm thanh xuân…
Đời người được mấy thanh xuân, tại sao không buông thả làm những thứ mình thích mà lại phải gò bó, làm theo sự sắp đặt. Thanh xuân của tôi và của cậu giống nhau. Nó đều xuất hiện vào độ tuổi đẹp nhất đời người. Nhưng nó sẽ khác nhau nếu ta không biết giữ gìn.Câu truyện kể về sự quan tâm của cô gái với một anh khóa trên, nhưng một lựa chọn khó khăn cho mình khi cô rung động cả anh ấy và cậu bạn cùng lớp. Vậy nếu là các bạn các bạn sẽ làm như thế nào? Buông xuôi hay chọn cả 2 It's my story…
Ở một ngôi trường danh tiếng giữa lòng thành phố, nơi ánh hào quang chỉ dành cho những kẻ ưu tú, cậu - một học sinh nghèo, ngổ ngáo, chẳng màn điểm số - tình cờ va phải hắn, học sinh top 1 toàn khối, người mang danh "băng tuyết không thể chạm tới". Hai thế giới tưởng chừng chẳng bao giờ giao nhau, vậy mà một cuộc cá cược, một lần va chạm, đã khiến tất cả thay đổi.Là thù địch, là ganh đua... hay là thứ cảm xúc gì đó lớn hơn đang len lỏi?Giữa ánh nắng sân trường và những buổi học cuối chiều, liệu trái tim nào sẽ rung lên trước?…
*Truyện: Tớ Viết Cậu Lên Cả Thanh Xuân*Tác giả: Đám mây nhỏ☁*Giới thiệu: như một lời thú nhận vừa dịu dàng, vừa tha thiết, có chút gì đó đẹp đẽ, khó quên Tớ không nhớ rõ mình bắt đầu thích cậu từ khi nào...Chỉ nhớ là, từ lúc ấy, ánh mắt tớ luôn hướng về phía cậu - lặng lẽ, bền bỉ, và chẳng cần ai hay biết.Tớ viết cậu lên cả thanh xuân, bằng nét mực của những lần tim lỡ nhịp, bằng màu nắng len qua ô cửa lớp, bằng những cái tên cậu gọi mà không bao giờ là "chúng ta".Nếu có thể sống lại quãng thời gian đó một lần nữa, tớ vẫn sẽ viết cậu - bằng tất cả dịu dàng mà tớ từng có.…
"Bầu trời đêm rực rỡ,mang trong mình vẻ đẹp bí ẩn và trang trọng.Ánh trăng sáng như một vì sao khổng lồ soi sáng bầu trời tăm tối,mọi thứ như đang nói hộ cho tiếng lòng của tôi.Ước gì tôi trở thành ánh trăng sáng soi sáng lòng anh,thắp sáng lên niềm hi vọng cho tình yêu của đôi ta"Hạ Nhiên ôm hi vọng về một ngày không xa có thể bước tiếp cùng người mình yêu đi tới cuối cuộc đời.Dẫu biết điều đó vĩnh viễn không thực hiện được.…
Có những tình bạn tưởng chừng chẳng thể phai, vậy mà chỉ vì một hiểu lầm, ta lại lướt qua nhau như chưa từng quen... Bốn đứa trẻ lớn lên cùng nhau trong một xóm nhỏ, từng chia nhau từ viên kẹo đến giấc mơ. Nhưng rồi một ngày, người ta thôi nói, thôi cười, thôi đứng cạnh nhau. Thời gian trôi, nắng vẫn vàng, gió vẫn nhẹ. Liệu có điều gì trong tim vẫn còn nguôi ngoai?…
🌟 Mô tả truyện Kiều Nghi - cô bé lớp 6 trầm lặng, nhạy cảm, lớn lên trong gia đình không trọn vẹn, luôn thu mình với thế giới xung quanh.Minh Anh - cậu bạn lớp 8 học vượt, hoạt bát, chân thành, như ánh nắng rực rỡ ùa vào cuộc sống u ám của Kiều Nghi.Cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa họ tại ngôi trường cấp hai của hai con người tưởng như con người xa lạ ấy lại trở thành một phần không thể thiếu. Đã mở ra những ngày tháng đầy cảm xúc - nơi có nụ cười, nước mắt, tình bạn, và cả những rung động đầu tiên của tuổi học trò.[ Lần đầu viết mọi người ủng hộ, góp ý nhẹ nhàng nhé!♥︎]…
Shalnark có một nỗi phiền não.Thế giới của hắn bị những kẻ xuyên việt xuyên thủng như tổ ong, cuối cùng cả Lữ Đoàn đều chết dưới tay người xuyên việt. Hắn trọng sinh, quay trở lại Lưu Tinh Phố, nhưng phải trả giá bằng việc gánh vác nhiệm vụ xử lý những kẻ xuyên việt đến từ các thế giới khác.Và rồi, có một người xuyên việt mơ tưởng trở thành phu nhân của đoàn trưởng.Shalnark cười lạnh: Muốn quyến rũ đoàn trưởng á?Trước tiên hãy qua được cửa của ta đã!Thế nhưng, chẳng biết từ bao giờ, trong Lữ Đoàn lại bắt đầu rộ lên một tin đồn:- Shalnark thầm yêu đoàn trưởng.Shalnark: Ta không có! Ta thật sự không có! Đừng có nói bậy! Mà khoan đã, rốt cuộc các ngươi nhìn thấy cái gì vậy hả???Tóm lại, đây là một câu chuyện từ tin đồn nhảm nhí lại dần dần biến thành sự thật.Shalnark đau đớn thốt lên: Ta đã cống hiến nhiều như vậy cho Lữ Đoàn, thế mà các ngươi lại đi lan truyền tin đồn về ta!Các thành viên: Ồ, dưa này ngon ghê.Tác giả: Mộc Mộc Tiểu TỷTình trạng: Hoàn thành…
Là truyện đầu tiên mình quyết định viết thật nghiêm túc và cẩn thận để publish. Mình đã viết rất nhiều trước đó, nhưng đa số đều mơ hồ và dang dở. Mình viết chủ yếu để giải phóng trí tưởng tượng và được sống nhiều "cuộc đời" mà mình tự xây dựng lên. Vì là lần đầu nên sẽ có rất nhiều thiếu sót. Mình sẽ cố gắng lắng nghe góp ý và sửa đổi. Lưu ý: truyện hoàn toàn dựa theo trí tưởng tượng nên sẽ có nhiều tình tiết phi thực tế. Nhưng cũng không hẳn là quá ảo! Hi vọng vẫn sẽ đủ thực tế cho các bạn thưởng thức. Note: Vì truyện có tuyến nhân vật người nước ngoài, để dễ dàng hơn, mình vẫn sẽ viết thoại bằng tiếng việt. Nhưng nó sẽ được để theo font chữ nghiêng cho phân biệt đâu là thoại việt đâu là thoại tiếng anh nhé! Xin lỗi nếu có làm các bạn thấy rối. SPOIL trước: Happy ending 😉…
"Được rồi, tao thừa nhận."" Từ trước đến giờ tao chưa gặp ai như mày, mày chỉ cần mỗi ngày đi học ngồi một chỗ không làm gì cả cũng khiến tao thích phát điên lên được, thích đến mức chỉ cần một cái nhíu mày cũng khiến tao đứng ngồi không yên.""Hoàng Anh Thy, mày..." Cậu ấy bất lực nhìn tôi, tức giận đến không nói nên lời."Xin lỗi. Nhưng dường như chúng ta đã bỏ lỡ nhau mất rồi..."…
Tên Truyện: Mèo con của Học BáThể Loại: đam mỹ /hài hước /ngọt ngào/đáng yêuTình Trạng: Chưa HoànnnNhân vật chính: Nguỵ Diễm//Thẩm ChiêuVăn Án: Là nam sinh có vẻ ngoài vô cùng đẹp trai,điều kiện có tiền cùng năng khiếu hội hoạ tuyệt mỹ,từ nhỏ đã là Beta ngàu lòi chính hiệu.. Nhưng... cậu lại có một bí mật không thể nói ! cho tới bản thân cậu cũng không thể chấp nhận được, Nguỵ Diễm ấy vậy mà lại là một người THÚ?? ---loài mèo thú cực hiếm gần như đã tuyệt trủng từ trăm nghìn năm về trước, thậm chí người ta còn không biết,loài này có thật sự tồn tại hay không#3? chỉ sợ bị bắt đi nghiên cứu mất!! điều ấy khiến cậu phải tận lực giấu giếm.. thêm cả hoàn cảnh khó nói mà đấu tranh lớn lên// ╱|、 (˚ˎ 。7 |、˜〵 じしˍ,)ノ thế nhưng, những năm tháng bình thường của cậu dần bị phá vỡ //hết phân hoá muộn từ Beta~sang~~OMEGA? lại Trớ Trêu dính vào tên Học Bá choá má....THẨM CHIÊU !! quan trọng hơn cả hắn lại vô tình biết được bí mật của mình? làm cậu bối rối ''' phải làm sao bây giờ? "hay đánh nhau một trận nhỉ?" đáng ghét thật.. hắn cao hơn cậu, chơi bóng rổ hay hơn, học lực thì vượt xa đến cả bạn xấu của Nguỵ Diễm cũng thỉnh thoảng nhịn không được mà khen ngợi Thẩm Chiêu mấy câu.Thôi Thì đành,cậu thoả hiệp với hắn nhưng hắn muốn cậu làm CẨU cho hắn, thế mới chắc chắn giữ bí mật^^ " bình tĩnh nào Nguỵ Diễm mày không thể làm thế được!!" Và thế là.. Mối Quan Hệ bất đắc dĩ của cả 2 d…
!!TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD BÁNH TRO CHẤM MẬT (@PuLinhx) và WordPress Bánh Tro Chấm Mật (https://thanhuanguquen.wordpress.com/)Tên truyện: Sinh sôiHán Việt: Sinh sinh 生生Tác giả: Niên Thâm Bất KiếnTình trạng: Hoàn convert ( 71 chương)Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, Gương vỡ lại lành, Đô thị tình duyên, Thiên chi kiêu tử, HENhân vật: Chu Kiến Dặc, Ôn Thính ThầnVăn án:Mùa hè năm đó rực rỡ chói mắt, tình yêu của chàng thiên chi kiêu tử dành cho cô thiếu nữ lại không được ai xem trọng.Tất cả mọi người đều khuyên Chu Kiến Dặc cách xa Ôn Thính Thần một chút, anh nhất quyết không nghe, vẫn cố chấp chui đầu vào, cuối cùng bị đập nát hết kiêu ngạo.Nụ hôn đầu tiên trao nhau trên đỉnh núi, có sao giăng đầy trời đêm, Chu Kiến Dặc cảm thấy cả thế giới của anh cũng lấp lanh như trời trăng khi đó vậy.Nhưng tới sau cùng lại là Ôn Thính Thần bội tình bội nghĩa bỏ mặc anh.Nhiều năm sau, anh vô tình gặp lại Ôn Thính Thần khi cô đi xem mắt ở tiệm cà phê.Bạn của anh cố ý hỏi chuyện, ''Ây, kìa không phải bạch nguyệt quang một thời của cậu sao? Sao lại lưu lạc tới mức độ này a?"Chu Kiến Dặc cứng nhắc gằn từng chữ: ''Liên quan gì tới tớ, tớ đã sớm quên rồi.''Ôn Thính Thần cũng nghe được, bàn tay cầm ly nước khẽ nắm chặt, ngực cô khẽ đau nhói.Đã quên rồi cũng tốt.…