Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
bản tình ca qua những dòng thư cho những cảm xúc tớ đã và đang trải qua.trưởng thành hơn, tớ nhận ra rằng, tình yêu không thể duy trì chỉ bằng cảm xúc, sự bền vững mới là điều tiên quyết để duy trì một mối quan hệ,mà vốn cảm xúc thì lại chẳng bền vững đến vậy, vậy nên đây sẽ là nơi mà tớ trân trọng, nâng niu và đam mê những cảm xúc ấy.những lá thứ không tên, không rõ địa chỉ và cũng chẳng rõ người nhận,tớ xin gửi chúng cho một ngày nắng, ngày mà tớ sẵn sàng yêu lấy cái bóng mặt trời.…
park jimin x min yoongitác giả kịch truyền thanh: công tử phi hồngười viết lại câu chuyện bằng những con chữ: poodle_z - man tử ngốc... đến bên cầu nại hà rồi, nhất định phải dùng tơ hồng để níu em lại đó, đừng để em đi lạc- hôm nay... chúng ta bái thiên địa trước, hai bái còn lại chúng ta nợ đó, kiếp sau cùng nhau trả- được, tất cả đều nghe emwarning: "nhất bái thiên địa" được viết lại dựa trên kịch truyền thanh cùng tên của tác giả công tử phi hồ(!) không re-up, chuyển ver dưới mọi hình thức…
Bắt lấy tiểu trà xanhTác giảĂn ta một ngụm miêu miêu quyềnVai chính trong đoàn cái kia mị nam lại trà xanh tiểu nữ nhị hảo chán ghét.Âm u phê nhưng là vũ lực siêu cường lâm bạch tưởng.Nhưng là đem nàng ngủ phục ngoan nhiều.Nhìn tiểu trà xanh cao trào đỏ bừng mặt, rút ra ướt dầm dề tí tách trong suốt chất lỏng gầy trường ngón giữa, lâm bạch tưởng.Tinh tế bối cảnh, hơi (? ) khắc hệ nguyên tốẨm thấp trầm mặc người tàn nhẫn pháo cường người qua đường nữ pháo hôi × trà xanh mị nam nũng nịu ích kỷ nữ xứng ( tự cho là trà xanh nhưng là thực tế kiêu căng tận trời )…
✎《 Tại giao thần trong ngực phục cái mềm 》✎ Tác giả: Ta có chút lục ✎ Số chương: 200✎ Ngôn tình✎【1v1 Ngụy điện cạnh bánh ngọt 】✎ Văn án: "Ao ước ca ca, người ta muốn ôm một cái."Mới gặp lúc, sữa hồ hồ nhỏ thịnh tầm một đầu chìm vào xinh đẹp trong ngực của ca ca nũng nịu cầu ôm.Thật tình không biết, tám năm sau nàng muốn vì này nỗ lực thê thảm đau đớn đại giới.--Nào đó trận đơn sắp xếp thi đấu bên trên, giao ao ước bạch khóe miệng cười mỉm, tiếng nói trầm thấp lại câu người."Ngoan, gọi ta một tiếng ao ước ca ca, ta có thể suy nghĩ một chút, nhường một chút ngươi."Tô thịnh tầm nháy nháy mắt, nghĩ thầm: Người này sợ không phải có cái gì bệnh nặng.Gặp lại lần nữa, tô thịnh tầm bị đồng đội hãm hại, bị ép cuốn gói lăn ra mình một tay sáng lập chiến đội.Giao ao ước bạch liền một tay đem người chống đỡ tại bên tường, lấn người mà lên, xoay người nghiêng tai, trong lời nói đều là cổ người hổ lang chi từ, ôn nhu lại nguy hiểm."Tiểu bằng hữu, đây cũng không phải là một tiếng ao ước ca ca liền có thể bù đắp được tình cảm, muốn ta giúp ngươi, nhưng là muốn......"Người nào đó tiếng nói mắt nhấp nhô, một đôi mắt thẳng vào làm càn chằm chằm vợ, ấm áp lòng bàn tay tại tô thịnh tầm kia phiếm hồng vành tai bên trên tinh tế mài, nhẹ nhàng cười một tiếng."Đây chính là muốn...... Lấy thân báo đáp."…
1.Tô Hoài bị buộc đính hôn với chú họ chi thứ mất vợ và tái hôn của Hoắc Văn Hứa, trong bữa tiệc đính hôn, Tô Hoài chạy trốn rồi bị ngã xuống từ trên núi.Cô nằm trong thung lũng, tưởng rằng bản thân cứ như vậy lặng lẽ rời khỏi thế giới này.Đội cứu hộ từ trên trời hạ xuống, người đàn ông sắc bén cúi đầu nhìn cô, trong màn mưa, Tô Hoài vươn tay níu lấy ống tay áo của anh.2.Nhà họ Tô tìm được Tô Hoài, một lần nữa đưa cô đến chỗ của chú họ nhà họ Hoắc.Người vừa được đưa tới, cửa nhà bị gõ vang, đứng ngoài cửa là thái tử họ Hoắc tên Hoắc Văn Hứa.Hoắc Văn Hứa lười biếng dựa vào cửa, cũng không thèm bước vào: "Giao vợ tôi ra đây."Chú họ nhà họ Hoắc nơm nớp lo sợ: "Vợ con là ai?"."Tô Hoài." Hoắc Văn Hứa không kiên nhẫn nói, "Bây giờ cô ấy là vợ tôi, hiểu chưa?".3.Thái tử Hoắc Văn Hứa nhà họ Hoắc dẫn theo một cô gái nhỏ đi khắp nơi trong thành phố Vân, gặp mọi người đều nói: "Đây là vợ tôi, sau này gặp thì quan tâm một chút."Hoắc Văn Hứa rời đi năm năm, công tử nhà giàu nhìn thấy Tô Hoài đều cười gọi một tiếng "Chị dâu", không ai ở thành phố Vân dám ức hiếp Tô Hoài.Tô Hoài giấu người này ở nơi sâu nhất trong tim, Hoắc Văn Hứa chính là người mà cô không thể nói.4.Hoắc Văn Hứa bị thương phải nhập viện, lúc bác sĩ hỏi có người nhà bên cạnh hay không, người trong đội vừa nghĩ đến trong nhà đội trưởng còn có một người.Năm năm không gặp, cô gái nhỏ gầy yếu năm đó đã lớn, trở thành cô gái duyên dáng yêu kiều.Tô Hoài thay quần áo cho Hoắc Văn Hứa, theo bản n…
Vào 1 buổi sáng đẹp trời có 1 cậu con trai là chủ tịch của 1 cty rất lớn, cậu đang làm việc trong 1 căn phòng thì có 1 người con gái ăn mặc hở hang bước vào phòng[Anna] Anh yêu ơi~~ anh làm xong việc chưa vậy.... Đi ăn với em đi[Tuấn Khải] Cô đi ra ngoài đi đừng làm phiền tôi ( lạnh) [Anna] Anh yêu sao vậy~~ em chỉ mời anh đi ăn thôi mà ( nũng nịu) [ Tuấn Khải] Cô hơi phiền tôi rồi đấy, cô đi ra hộ tôi đi... [Anna] Anh.... ( bực tức đi ra ngoài)Ả ta đi ra ngoài với cơn giận bực tức.... [ tua tua thời gian vào buổi trưa] Anh rủ Thiên đi ăn trưa cùng anh, anh và Thiên đang ăn cơm vui vẻ thì có 1 cậu bé đang cầm dĩa thức ăn của mình và lỡ đụng trúng anh làm thức ăn rơi lên đồ anh, khiến anh tức giận lên[ Tuấn Khải] Này cậu kia đi đứng kiểu gì vậy hã.. ( tức giận) [ Nguyên] Tôi.... Tôi xin lỗi! Tôi ko cố ý ( sợ hãi) [ Thiên] Thôi được rồi đừng cãi nhau nữa chuyện gì từ từ giải quyết Trong lúc đó tự nhiên Nguyên bật khóc[Nguyên] Tôi xin lỗi, tôi ko cố ý, tôi sẽ ko có lần sau nữa ( khóc lóc) Anh và Thiên rất khó xử khi cậu khóc lên...[ Tuấn Khải + Thiên ] thôi cậu đừng khóc nữa.. ( dỗ dành) [ Tuấn Khải] cậu ta thật đáng yêu *suy nghĩ thầm*[ Nguyên] đồ ăn của tôi... Hức... Hức... Bị đổ rồi... ( khóc) [ Tuấn Khải] Cậu đừng khóc nữa tôi sẽ mua cái khác cho cậu, đc ko? [ Nguyên] Thật á! Ưm.. Đc á[ Tuấn Khải] Ngoan ( xoa đầu cậu) Thiên rất bất ngờ khi anh làm như vậy, vì từ trước đến giờ anh chưa bao giờ mềm lòng với ai cả.... -HẾT CHAP 1-…
-Trước mặt anh,cô là cô sinh viên năm cuối với vẻ ngoài trầm tĩnh khiến anh nhớ đến người con gái mà anh đang chờ đợi nhưng sau lưng cô lại khiến người khác nể sợ khi hô mưa gọi gió ở 2 giới Hắc-Bạch.-Còn anh là con người sống trong bóng tối với đôi tay nhuốm đầy máu.-2 con người với số phận giống lại bị cuốn vào vòng xoáy tình yêu, tình ái-Khi biết mình yêu anh và mang trong mình đứa con của anh,cô mới biết thì ra trên đời có thứ gọi là hạnh phúc.Trong thời gian đó, anh luôn chăm sóc,bảo vệ cô nhưng khoảng thời gian ấy diễn ra chưa bao lâu thì cô gái mà anh đợi đã trở về,và cô ấy muốn hại chết con cô...-Cô biết mình chỉ là vật thế thân của cô ấy.Anh cho cô tình yêu,cho cô sự bình yên nhưng lại đẩy cô đến đau thương,sóng gió khi tự mình thấy đứa con bé nhỏ còn chưa ra đời của mình bị chính người cha đã từng nâng niu nó hại chết-Cô ra đi để lại cho anh sự mất mát,anh biết thì ra mình đã yêu cô nhưng phải làm sao để trái tim đầy vết thương cô đón nhận anh một lần nữa,...Dù có lật tung cả thế giới anh sẽ tìm lại cô, nhưng anh đâu có ngờ cô lại là....*P/s:Lần đầu mình viết truyện mong mọi người ủng hộ và cho xin ý kiến❤️❤️❤️…
Cô chỉ là một cô gái bình thường, một phóng viên thực tập trong Đài Truyền hình, một người con riêng không được cha mình thừa nhận. May mắn, cô được con trai của người anh cùng cha khác mẹ với mình giúp đỡ nên cuộc sống cũng tạm ổn. Anh là Tổng Giám đốc Đài Truyền hình cao cao tại thượng, đẹp trai, tài giỏi, là niềm mơ ước của bao cô gái trẻ. Ngẫu nhiên có một lần khi cô đi làm về muộn gặp phải bọn lưu manh, anh đã đóng trọn vai trò người hùng cứu mỹ nhân cứu cô thoát khỏi cảnh ngộ nguy hiểm. Cũng từ lần gặp gỡ vô tình ấy, trái tim non trẻ của cô đã bị anh chiếm trọn. Cô không muốn đánh mất bản thân để trở thành phóng viên chính thức trong Đài Truyền hình, nhưng trước sự uy hiếp của lão chủ nhiệm phòng, vì không muốn mình bị đuổi việc, cô đã tự nguyện đánh đổi bản thân để trở thành người tình bí mật của anh. Cô kết thân với một cô gái cùng làm việc trong Đài Truyền hình, nhưng không ngờ, cô bạn gái ấy lại là đối tượng mà anh đang tìm mọi cách để theo đuổi. Cô trở thành nô lệ của anh, thành công cụ để anh phát tiết mỗi khi anh tức giận, nhưng cô vẫn phải mỉm cười vẻ không sao cả với người bạn thân của mình. Cô được một chàng trai ưu tú theo đuổi, nhưng cô không có cách nào đáp lại, bởi trái tim cô đã trao trọn cho người đàn ông bạc tình kia mất rồi. Cô mang thai đứa con của anh, nhưng anh cho rằng cô đã dùng đứa con để níu kéo anh... cô nên bỏ hay nên giữ lại đứa con này đây?Nguồn :dđlqđ…
Xem đi rồi biếtSẽ rất rất tiết cho những ai thấy mà ko xemTác giả: Tiểu KhêThể loại: Ngôn Tình FullSắc FullTrạng thái: FullCó thể nói, ở thành phố này không ai không biết đến danh tiếng của hắn - Từ Chí Phi, con trai cả của một ông trùm buôn bán vũ khí. Hắn mang trong mình khí chất anh hùng, có tướng làm vua nên những chuyện làm ăn cha hắn đều toàn tâm giao cho hắn. Cường quyền, bá đạo, không có gì hắn muốn mà lại không chiếm được, trong đó có cô.Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã nhìn trúng cô, trước mặt nhiều người hạ dược cô rồi sau đó đem cô vào phòng ăn sạch. Cô gái nhỏ Hạ Mạch bị hắn một phen chà đạp, đôi mắt trước sau nhìn hắn chỉ có hận thù. Còn hắn sau khi ức hiếp cô, lại càng quá đáng hơn khi đem cuộc sống của cô trói buộc vào mình, một lòng muốn chiếm đoạt cô cho bằng được.Mối quan hệ này, rốt cuộc là gì đây ? Tên ác ma đó, có lúc hung hăng với cô, nhưng sao càng ngày càng dịu dàng nâng niu cô đến như vậy ? Cảm giác của cô đối với hắn là gì đây, sao cận kề bên hắn trái tim cô lại đập nhanh đến như vậy ? Nhưng trời phụ lòng người khi mà trái tim cô đang dần hướng về hắn, thì cô lại phát hiện ra cái chết của chị mình có liên quan tới hắn. Cô phải làm sao, khi đứng trước tình yêu và mối thù của gia đình ?Mời các bạn cùng đón đọc truyện Cưỡng Đoạt Vợ Yêu: Tình Yêu Hơn Cả Hận Thù để theo dõi những diễn biến của câu chuyện…
Thanh xuân của bạn có gì?Thanh xuân của Dư Tuệ có đam mê, có khó khăn cũng có nghị lực; có tổn thương cũng có những rung chạm đẹp nhất của ngày đầu biết yêuThanh xuân của Lý Mạc Lâm ẩn sâu nụ cười vô tư, hài hướt là những tâm sự giấu đi, là sự kiên định bảo vệ những điều mình nâng niu. Thanh xuân của Giai Kỳ là bất cần, là ngang bướng, là thờ ơ, thật ra cũng chỉ là một cậu bé 17t cần sự chở che và chỗ dựa. Thanh xuân của Nhã Tịnh... ừ, cũng có thể là sai lầm, là ích kỉ, là vì bản thân...Thanh xuân của Thư Di là những lúc vấp ngã, những lúc yếu đuối,...nhưng đều mong bản thân có thể trưởng thành hơn. Thanh xuân của Vũ Gia là sự ngốc nghếch, ngây thơ, đôi lúc hồ đồ, che giấu đi trái tim ấm áp và nhiều thương tổn. .... Chúng ta đều đi qua những ngày tuổi trẻ như thế, đều có riêng cho mình những đoạn thanh xuân đầy chông chênh đầy ngã rẽ đầy những "bỏ lỡ".Và chẳng thể quay trở lại, họ của năm 17 tuổi cũng sẽ không quay trở lại...Dù sau này có nuối tiếc, có đau lòng, có phải rơi nước mắt, nhưng như thế thì đã sao?Họ đã sống hết mình trong những năm tháng tuổi trẻ ấy, như vậy là đủ.Có những thứ một khi đã qua sẽ là mất đi mãi mãi. Thanh xuân cũng thế, tình yêu non nớt ấy, tuổi trẻ bồng bột nhưng luôn căng tràn dũng khí ấy... vĩnh viễn chỉ có thể đến một lần.Thanh xuân ấy mà... Bỏ lỡ một lần chính là nuối tiếc một đời.…
TÁC GIẢ : THANH THANH THÙY TIẾUQuý Noãn bị hạ thuốc độc, trước khi chết, cô mơ hồ nhìn thấy bóng người đàn ông cao lớn đến trước cửa phòng giam, người ấy không phải ai khác, chính là Mặc Cảnh Thâm - người chồng mà mười năm trước cô đã từng dùng cái chết để ép ly hôn. Khi tỉnh lại, Quý Noãn bất ngờ phát hiện bản thân đã xuyên về mười năm trước, khi ấy cô vẫn là bà Mặc - là người phụ nữ xinh đẹp nhất Hải Thành, kiêu ngạo, cá tính, coi thường người khác và đặc biệt căm ghét cuộc liên hôn giữa hai nhà Mặc - Quý. Trong quá khứ, cô đã tự cắt cổ tay để ép Mặc Cảnh Thâm ly dị, ép anh phải thề không được xuất hiện trước mặt cô, để rồi sau đó, nhà họ Quý sụp đổ, cô lang thang phiêu bạt, bị bọn buôn người bắt đi, bị vu oan rồi chết trong nhà giam, còn Mặc Cảnh Thâm trở thành người đứng đầu Tập đoàn Shine, giữ đúng lời hứa, mười năm không một lần quay lại Hải Thành. Vận mệnh cho Quý Noãn cơ hội được sửa chữa sai lầm, bởi vậy, cô không thể bỏ lỡ. Cô ra sức níu giữ cuộc hôn nhân đã từng bị chính mình đẩy đến bờ vực đổ vỡ, cô tìm cách kiên cường, độc lập, trả thù những ai từng muốn hại cô và nhà họ Quý. Đối với Mặc Cảnh Thâm, cô lại càng trân trọng, bởi khi tĩnh tâm nhìn lại, cô mới nhận ra Mặc Cảnh Thâm chính là người đàn ông luôn đứng sau bảo vệ mình, dù cô ngông cuồng, bất chấp lý lẽ, anh vẫn sẽ dịu dàng, che chở và bao dung mọi thứ.…
theo ông bà ta thường nói " sông chết có số" nhưng nếu người ta không muốn đi thì sao ?bộ họ có níu kéo gì à? hay di nguyện vẫn chưa hoàn thành được? hay họ mất vào giờ linh? quá nhiều lí do để họ được ở lại cho dù người thân có cúng vái ra sao cũng không chịu đi vì đây là lựa chọn của họ . Người ta hay nhắc cho các con cháu của người ta biết rằng " cho dù biết đó là gì thì phải nói là khách nhiều người họ không thích gọi bằng con này con nọ đâu!" nếu như muốn hãy cùng tôi đi tới những câu chuyện về khách tôi đảm bảo bạn sẽ thích nó…
Thanh xuân là cả quãng trời thơ mộng của tuổi trẻ, dâng lên niềm khát vọng của tuổi học trò, nó níu giữ lấy những ký ức đẹp đẽ nhất của cả đời người nhưng thanh xuân cũng là một gánh nặng ghi mãi một dấu ấn trong tim của triệu trái tim thuần khiết, gánh nặng mang tên tình đơn phương. Đơn phương là xúc cảm vừa cay đắng lại vừa ngọt ngào, hệt như ngàn ngọn giáo nhọn đâm vào cả da thịt, chạm đến trái tim tạo ra một nỗi đau không thể thấu nhưng lại có thể chấp vá bằng những lời mật ngọt của tỉnh yêu.…
Tình cảm thuở thiếu thời mấy ai đi được đến hạnh phúc, ấy vậy mà vẫn có những kẻ khờ mãi trầm luân ngây ngốc vào mà tự mình đa tình, dẫu cho chỉ là đơn phương, dẫu cho kẻ tiến người lùi, dẫu cho có thế nào, họ vẫn muốn níu giữ người trong tim. Đây là câu chuyện tình cảm học đường nhẹ nhàng giữa những nhân vật chính của chúng ta. Mỗi người họ có thể có "bạch nguyệt quang" của mình, và cũng có thể là "chu sa chí" của người khác. Chỉ có hai sự lựa chọn, quay đầu, hoặc bước tiếp.…
Một chiều mùa hạ tháng tám, năm 2045, trong lúc dọn dẹp phòng ngủ, con gái đưa cho tôi một bức thư cũ đã ngả màu vàng nhạt của thời gian.Con bé hỏi tôi: Mẹ, người trong bức thư này là ai? Tôi đưa tay đón lấy, tựa như thể nâng niu cả thanh xuân tươi trẻ của mình. Người đó là ai nhỉ? Phải rồi, đó là người tôi đã từng yêu. Tình yêu của chúng tôi nhen nhóm giữa tiết mù sương của nước Anh, nồng nhiệt tựa như nắng hè nước Ý, nhẹ nhàng tựa cánh hoa anh đào ở Seoul và rồi kết thúc dưới mùa thu Hà Nội.Người ấy từng là tất cả của tôi - Na Jaemin.…
Ngày ấy anh đi, cô tự nhủ rằng bản thân phải sống tốt lên, phải quên anh đi, phải quên mối tình đầu đầy nhung nhớ và tiếc thương đi. Nhưng, trái tim của cô, trái tim của một người con gái vốn đã mong manh yếu ớt, vì quá thương anh nên không thể nào từ bỏ, luôn tìm các níu kéo anh.Rồi, tuyệt vọng nhìn anh và người mới thân mật đi trên đường. Anh đã quên cô rồi, anh đã quên lời hẹn ước năm xưa của anh và cô, anh đã quên thật rồi, vậy mà cô vẫn hồ đồ mãi khắc sâu vào trong tim, cô thật là ngốc !…
Con người không thể tự chọn lựa số phận cho riêng mình. Như những bông hoa sẽ mãi là bông hoa, có muốn thoát khỏi kiếp hoa cũng không được. Anh và em là những con người xa lạ, do duyên số hay do định mệnh mà hai ta lại đến với nhau? Nên đổ lỗi cho số phận đã bị sự ràng buộc níu kéo, hay nên tin rằng từ khi sinh ra, ta đã là của nhau? Nhẹ nhàng, ấm áp mà lại như nồng nhiệt, khó tả.…
Thể loại: Tự sáng tác, hào môn thế gia, sủng-ngược.Văn án.Có một tình yêu gọi là định mệnh, gặp gỡ cô từ rất nhiều năm trước, yêu cô cũng đã lâu nhưng chưa bao giờ anh dám nghĩ sẽ có ngày hai người về một nhà.Có một tình yêu gọi là chờ đợi, anh đợi cô lớn lên, đợi một ngày người yêu của cô biến mất trên thế gian này, đợi cô cho anh một cơ hội để anh có thể gần gũi với cô.Và cũng có một tình yêu gọi là đau thương, chấp nhận những thất bại, chịu đựng không biết bao nhiêu là đau đớn nhưng vĩnh viễn chẳng thể buông tay."Em đừng có ở đấy mà nằm mơ, tôi tuyệt đối không ly hôn với em, tuyệt đối không để em rời khỏi tôi."Một ngày, người tình bất ngờ của cô trở về, ác mộng của anh đã bắt đầu: cô muốn ly hôn. "Chúng ta hiện giờ có tốt đẹp hay không, anh không phải không biết? Tại sao lại cố chấp níu kéo như vậy?"Anh bất giác cười nhạt hai tiếng, cuối cùng mới lên tiếng trả lời."Vậy đi, cứ tiếp tục thôi, hai chúng ta cứ dây dưa cả đời, cứ thế mà giày vò nhau đi. Cả đời này, em nằm mơ mà rời khỏi tôi."…
Trần Nhật Linh, 26 tuổi là một bác sĩ chuyên khoa phẩu thuật hồi sức tập sự đang trong một ca trực đêm hằng ngày tại bệnh viện, nghe được thông tin từ bố là mẹ đã bị mất tích trong 1 vụ tai nạn giao thông. Nhật Linh quyết định đến hiện trường để tìm hiểu và không may sau đó bị tai nạn giao thông và cậu được đưa đi cấp cứu sau khi được người dân gần đó phát hiện. Dù các bác sĩ đã nỗ lực cứu vãn nhưng cậu đã được báo cáo là tử vong. Tuy nhiên, cậu chỉ bị đánh mất 2 phần hồn và may mắn phần hồn còn lại chứa sức mạnh đã níu giữ mạng sống của cậu. Cậu tỉnh dậy bên trong nhà xác và gặp được Vũ Thị Lan Ngọc, 25 tuổi là nhân viên đang trực tại đó, khi chưa hiểu chuyện gì xảy ra họ đã bị tấn công bởi những oan hồn chứa đầy âm khí vất vưởng, qua đó, Nhật Linh vô tình thức tỉnh được sức mạnh bí ẩn bên trong phần hồn còn sót lại mà cậu không hay biết. Sau mọi chuyện, cậu được bố cậu, người đã hiểu hết tất cả mọi chuyện đã đưa cho một quyển sổ từ tổ tiên và căn dặn cậu hãy đi tự tìm sự thật về bản thân và hoàn thành sứ mệnh tìm lại được linh hồn và hài cốt của mẹ cậu.…