Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
bộ ba kim dokja ,han sooyong và yoo joonghyuk gặp lại nhau nhưng tại thế giới bnha , tại đay họ vẫn giữ đc năng lực và vẫn phải tham gia vào cốt truyện nhận thưởng để làm gì thì biết r đó,,thì tại vì tui muốn 1 bộ dạng crossover nhưng không kiếm được nên thôi tự viết luôn. lần đầu viết truyện nên có gì góp ý nhácó thể ooc…
Tôi tin rằng kiếp trước mình là một con mèo Một sinh vật có vòng đời ngắn ngủi nhưng vừa đủ nhìn thấu hồng trần. Tôi của kiếp trước thiếu nợ một số người, cũng cần đòi nợ một vài người.Kiếp này, tôi lại không muốn gặp ai cả.nhưng bất hạnh thay, tôi kiếp này lại là người, vướng kiếp nợ nhân sinh- An Nhiên…
"Có những người sinh ra đã có cả thế giới. Có người thì phải một mình giành lấy nó - bằng máu, bằng nước mắt, và bằng cả sự im lặng." 🥀🥀🥀🥀🥀🥀🥀🥀🥀🥀🥀🥀Jihoon - ông trùm thương trường và thế giới ngầm, sinh ra trong nhung lụa, được gia đình yêu thương và dạy dỗ bằng tất cả sự tử tế. Không thiếu thốn, không cô độc - hắn trưởng thành với trí tuệ sắc bén và khí chất khiến bất kỳ ai cũng phải dè chừng.Sanghyeok - một chàng trai lớn lên trong khó khăn, không tiền bạc, không quyền lực, nhưng có nghị lực và khát vọng. Khi cha lâm bệnh, anh sẵn sàng gác lại mọi thứ, làm đủ nghề từ shipper đến nhân viên cửa hàng để nuôi ba và tự lo cho mình.Jihoon từng có một mối tình thanh xuân đẹp đẽ với cô gái mà hắn yêu sâu đậm - thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, được cả hai gia đình chấp thuận. Nhưng rồi cô chọn đi du học tại Pháp, và họ buộc phải chia xa. Không ai rời bỏ ai, chỉ là không thể đi cùng nhau đến cuối cùngJeonglee - cặp đôi chính, giữa quyền lực lạnh lùng và trái tim từng bị tổn thương. Một người tưởng đã buông tay với cảm xúc, một người bước trở lại sau nhiều năm với vết sẹo chưa lành. Họ sẽ đi đến đâu, khi giữa họ là quá khứ, là hiểu lầm... và cả thế giới?Couple phụ: Guria , Nutran , Ruhends Nhân vật độc thân tự do tự tại: Deft 🌄🌄🌄🌄🌄🌄🌄🌄🌄🌄🌄🌄🌄Truyện là sản phẩm từ trí tưởng tượng và cảm xúc cá nhân. Mong được đón nhận bằng sự tôn trọng, và xin đừng chuyển ver Dù yên lặng giữa đám đông, có lẽ nó vẫn chạm được đến ai đó. 🌙…
Sum1:Bằng một nụ hôn chớp nhoáng trên phố, Na Jaemin tìm thấy thiên thần của cuộc đời mình tại LA. Chắc thế.Sum2:"Kìa, chính là nó, cái đứa cầm thẻ hội viên của Huyck mà tao bảo mày hôm qua."Renjun nhìn theo hướng tay Jeno chỉ xuống khuôn viên tầng một của trường, cậu liền ngay lập tức nhận ra cái người đang đứng cạnh Donghyuck. Renjun nhướn mày "À" một tiếng."Quen nhau hả?" - Jeno nhìn phản ứng kỳ lạ của cậu rồi hỏi."Không quen."Huang Renjun có tật xấu rất thích nói nửa vời khiến không ít lần người khác hiểu lầm ý cậu, vì vậy, Jeno quyết tâm phải hỏi đến cùng."Thế là từng gặp qua?""Ừm." - Renjun chống tay vào lan can, cậu mỉm cười rồi nói tiếp. - "Từng hôn qua."…
" anh à! dù có là kiếp nào, thân phận nào, dáng hình nào em vẫn sẽ luôn yêu và bảo vệ anh! vì cả trái tim, cơ thể và tâm trí này đều đã thuộc về anh rồi"…
Tôi hay nhớ những lần ba tôi quay về. Rồi thì đau khổ và chạnh lòng một chút. Tôi vẫn được bảo rằng ba thương tôi nhất, vậy mà có những ngày tháng, tôi quay lưng lại với ba. Nếu bạn quá yêu một người, mọi chuyện sẽ dần trở nên có lý. Và cái lý mà mãi về sau, khi thu mình trong bóng tối nghiền ngẫm, tôi mới hiểu được, đó là "sẽ có một cái kết có nghĩa cho mọi thứ trên đời" Tôi hay nhớ mùi thuốc lá ám trên áo quần. Đàn ông, bế tắc, họ hay ôm điếu thuốc mà quên đời. Vậy ba tôi hẳn là người mất trí,bởi từng cái áo sơ mi, cái quần tây, đến nón bảo hiểm đều thoang thoảng mùi thuốc.Tôi hay nhớ một dáng người ốm đến trơ trọi xương vai, cổ dài ngoằm và mắt sâu hoắm, hay khựng lại khi xem vài cuốn album cũ, hay nhìn mấy thứ đồ chơi thuở ấy tôi nằng nặc đòi cho bằng được. Tôi hay nhìn những người bán vỉa hè, nhớ năm tháng trước, lúc tôi còn bé nhỏ vừa đủ đề ngồi lọt tỏm phía trước tay lái của chiếc xe Wave đời cũ. Tôi nhớ ánh mắt của hàng xóm, nhớ tiếng vào lời ra, nhớ vài thứ không nên nhớ. Tôi hay khóc chỉ vì vài thứ vớ vẩn không nên nhớNăm tháng đi học, tôi nhớ hình ảnh ba mẹ của đám bạn đến rước nó, ghét thật. Sao không ai đến rước tôi ? Tôi nhớ vài câu chuyện mờ nhạt, nhớ bữa cơm thiếu một người, nhớ khi ba tôi phá nát mọi thứ, khi ba tôi trở thành người dưng, người lạ. Tôi nhớ câu nói "Qua cả rồi, người cũng không còn, con đừng nghĩ, con hãy học" Tôi nhớ cả việc quên, nhớ những gì cần quên. Tôi nhớ cảm giác được ngồi lên vai một người khổng lồ, nhớ ánh đèn Sài Gòn c…
" Giáo sư, anh cưới rồi à?""ừm"Lời chúc phúc vừa đến nơi đầu lưỡi thì cổ họng em nghẹn lại chẳng thể thốt ra nữa, thay vào đó tuyến lệ em cảm nhận rõ vị cay cay dường như chỉ chờ mà trực trào tuôn ra. Tại sao vậy nhỉ? rõ ràng em đã luyện tập và chuẩn bị kỹ lưỡng cả một tuần trời kia mà. Sao mãi em chẳng thể buông bỏ tình cảm cho người này vậy? Sao em cảm thấy bản thân mình nhỏ nhen và ích kỷ quá khi mà chỉ luôn muốn giữ hắn cho riêng mình? Hôm nay là ngày vui của hắn kia mà.Em chẳng thể cản nổi trái tim của mình nữa rồi, nếu em còn ở lại đây nó sẽ trở nên vỡ vụn mất. Lời nói đến đầu môi chẳng thể thốt ra, em rời đi ngay khi định nói với hắn.Người con gái ấy lại đuổi theo em. Anh biết không cô ấy đã hỏi em rất nhiều. Dường như cùng chung một bầu tâm sự mà giãi bày ra. Nhưng không thể phủ nhận một điều cô ấy là người chiến thắng ." em yêu anh Kanghyuk à"Em chẳng thể đáp lại câu hỏi đó nữa rồi anh à, nước mắt em cứ trào ra mãi mà thôi, cô ấy vì thế mà cũng khóc. Em đã lau đi hai hàng lệ của cô ấy, tự an ủi bản thân, xin lỗi cô ấy và nói rằng hôm nay là ngày vui của hai người kia mà." Em xin lỗi nhé"Cô ấy chẳng hề trách cứ em mà mỉm cười, ôm chầm em vào lòng, đây đó trong tim em len lỏi sự ấm áp"" kíttttttt"Một tiếng phanh gấp đến chói tai, sau đó thì em chẳng còn thấy gì, phía trước là một khoảng không vô tận. Em nhớ bản thân đã đẩy được người anh yêu ra xa khỏi chiếc xe ấy, nhưng em thì không may như vậy....Em tỉnh dậy trên một chiếc giường cỡ lớn, em nhận ra mình thực sự đã xuyên v…