Chồng tôi là Jung Hoseok
Dành cho fan của BTS đặc biệt bias J-Hope…
Dành cho fan của BTS đặc biệt bias J-Hope…
3 năm thanh xuân…
- Năm mười hai tuổi, lần đầu nhìn thấy cậu trái tim tôi bị rung động mạnh mẽ. Cậu như vệt nắng sáng rỡ cho những ngày mưa u tối nơi tôi...- Suốt năm năm trưởng thành của tôi có cậu là những kí ức tốt đẹp nhất. Ráng chiều năm đó còn lưu hình ảnh cậu và tôi rong ruổi khắp chốn...- Năm mười tám tuổi tôi không xác định được đối với cậu là cảm giác gì. Chỉ cảm thấy không vui khi những người con gái khác bủa vây cậu...- Năm mười chín tuổi khi tôi đủ dũng cảm bày tỏ chân tình thì lại là lúc cậu rời xa cuộc sống của tôi, cậu nói tôi không xứng...- Năm hai mươi tuổi, tôi vì cậu mà lặng lẽ rời đi, để gặm nhấm vết thương, cũng là để ưu tú hơn, để mạnh mẽ đối mặt được với ánh sáng nơi cậu, và cũng để lãng quên đi bi kịch thời niên thiếu đó...- Năm hai mốt tuổi, hai hai tuổi, và nhiều năm sau đó tôi một mình gắng gượng để tốt đẹp. Tôi không còn là cô gái năm xưa phấn đấu quên mình vì cậu. Nhưng trong tim tôi, cậu vẫn mãi là bầu trời nhiệt huyết không phai không nhạt..."Bi kịch Tuổi thanh xuân" kia là gì? Cô gái ấy đã chuyển mình mà trở về như thế nào? Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Mọi người hãy theo dõi câu chuyện, để có thể khóc cười cùng nhân vật, và nhận ra Thanh xuân của mỗi người vốn tươi đẹp nhường nào..."Rồi có một lúc cậu sẽ nhận ra, đó không phải đeo đuổi, đó là chân thành, chân thành đến bi ai."Đây là tác phẩm đầu tay của mình. Rất mong nhận được góp ý của mọi người. Cảm ơn mọi người ❤…
Ngô Du rất khó chịu, khó chịu cực!Trong lòng bàn tay hãn đều muốn đem vệ sinh miên làm ướt, khả nhìn kia chen lấn thùng xe, xa xôi buồng vệ sinh, Ngô Du có điểm tuyệt vọng! Đáng chết quản lý rất khi dễ người! Nhất định phải đuổi ở phía sau đem chính mình gọi trở về, tuy rằng cũng không muốn ở nhà liền ngốc, nhưng là lại cố tình đuổi ở phía sau ── xuân vận phản trình Cao Phong thời kỳ, nhưng lại vượt qua chính mình... Đến cái kia, này dọc theo đường đi run như cầy sấy liền sợ ra cái vạn nhất để người nhìn đến một cái đại lão gia sủy cái kia ngoạn ý, còn muốn hay không nhân sống! Trước mắt không thể không đổi, nhưng là trong xe rậm rạp người, trạm, ngồi, tọa càng có liền đĩnh đạc nằm trên mặt đất, còn có chi ở trên hành lang hành lý, này khiến hắn như thế nào quá khứ a!Phiêu phiêu lân tòa người kia, sơn giống nhau, ngưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt khóa mi, một bộ khó chịu bộ dáng, Ngô Du càng do dự, đến cùng muốn hay không đi đâu? Đây là, bên cạnh nam nhân giật giật tựa hồ muốn đổi cái tư thế, Ngô Du cái gì cũng không để ý suy nghĩ, kêu một tiếng tiên sinh, có thể là rất kích động, này một tiếng dọa người đại, đại đắc đủ để cho cái kia sơn dường như nam nhân một cái giật mình, một đôi ngưu mắt trừng đắc lưu viên nhìn trước mắt Ngô Du! Ngô Du cũng kinh giác này một tiếng đại đắc quá thất lễ, đỏ bừng mặt khiếm mông, ngạnh da đầu ngắc ngứ, phiền toái ngài khiến một chút, ta đi ra. Này một tiếng lại tiểu cùng muỗi dường như. Nam nhân nhăn mi nhìn hắn, có điểm nghi hoặc, hắn muốn là…
Thanh Du mắc chứng trầm cảm nặng, để tránh tự kết liễu cuộc đời, cô ép buộc mình với công việc và trách nhiệm để ngày qua ngày chật vật với việc duy trì cuộc sống. Là người nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi trên mạng xã hội, không ngờ rằng năm xưa, trong lớp học cô chỉ là đứa trẻ bình thường không có gì nổi trội. Thành tích bình thường, bạn bè bình thường, nhan sắc bình thường. Tóm lại, là nhân vật mờ nhạt. Trái ngược hẳn với Kiêu Tử Bạch, người cô thầm thương trộm nhớ những năm đó. Ấy vậy mà sau hơn mười năm không gặp lại, Kiêu Tử Bạch đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đột nhiên lao tới ôm cô vào lòng với tình trạng hoảng loạn. Từ ấy trở đi, không chịu rời cô nửa bước. Trái tim Thanh Du như được phép màu hồi sinh, tình yêu ấm áp của Kiêu Tử Bạch như ngọn đèn dẫn lối đưa cô ra khỏi bóng tối của cuộc đời. "Thanh Du, anh không thể mất em thêm một lần nữa. Tuyệt đối không. Anh không cho phép mình rời khỏi em thêm một lần nữa.""Nếu cuộc đời đã cho anh được chọn lại, anh nhất định sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất thế gian này." "Yêu em, mười năm, hai mươi năm, tám mươi năm, cả ngàn năm.""Thanh Du, yêu em, hơn cả sinh mạng của anh."…
Tác giả. Bất Vấn Tam CửuThể loại. Cường cường, 2 nhân vật chính đều có sắc đẹp và sự cuốn hút riêng, thanh xuân vườn trường, có ngọt nhưng đan xen ít ngược( chủ yếu là ngọt nhiều nhé mấy bà) Tag. Hình tượng bá đạo ngầu thụ x lãnh đạm trầm tính công, 1x1, hiện đại Cp. chính Hình Viên x Tần Phóng và các vai phụ khác Chính văn. Gồm 16 chương và 1 ngoại truyện nhưng mỗi 1 chương thì dài tận 3,4 tờ nên tui sẽ chia mỗi mặt ra làm 1 chương cho các bà nhé Lưu ý. truyện đã được dịch và xuất bản thành sách tui chỉ viết lên đây cho mấy bà nào không tìm và mua được hoặc có nhu cầu khác ( Thích thì đọc Không thích thì đi qua đừng phản biện ác ý) Nội Dung. Hình Viên là tia sáng là ngôi sao sáng rọi soi chiếu cuộc đời Tần Phóng cậu là một cậu chủ con nhà giàu thực thụ nhưng hoàn cảnh lại trái ngược gđ không chọn vẹn hphuc mẹ sớm ba lấy mẹ mới nên cậu như người ngoài cuộc của gđ. Cậu gặp Hình Viên trong hoàn cảnh anh đi phân sử hộ khi hiểu nhầm cậu tán bạn gái của anh em chí cốt mình, sau khi giải thích đc hiểu lầm 2 người trở nên thân thiết và Hình Viên đã cho Tần Phóng có được cảm giác gđ mà bấy lâu cậu không cảm nhận đc đưa cậu đi chữa lành rồi tình cảm của 2 người dần dần đc hình thành. Muốn xem tiếp hành trình đến bên nhau của họ thì hãy đọc truyện nhé mn! Truyện do Tác giả viết và có nhà dịch lại . Mình chỉ viết và soạn thảo lại lên cho mọi người@ Bảo lưu mọi quyền…
Đây là một câu chuyện về thanh xuân vườn trường, về tình yêu nhẹ nhàng tuổi ngây ngô, về sự sự rung cảm đầu đờiHạ Mộc Miên- một cô gái trưởng thành từ cái nắng ngọt, cái gió mơn man của cổ trấn. Mang trong mình sự phớt đời, ngây ngô, dịu nhẹTriệu Tử Ngôn - một chàng trai lớn lên trong sự hoa lệ của Bắc Kinh nhưng tính tình lạnh nhạtHai người họ, hai thái cực đối lập. Một sôi nổi, mãnh liệt. Một trầm lắng, nhẹ nhàng. Họ gặp nhau giữa nơi được gọi là thanh xuân vườn trường, gọi nhau bằng danh phận bạn cùng lớp và " gục ngã" trong một tiết trời nắng gắt của hạ chí" Tử Ngôn, cậu ấy à..." Mộc Miên ngập ngừng một lúc, lơ đễnh nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Trời vẫn xanh như thế, nắng vẫn vàng như thế, những đôi chim sẻ vẫn vui như thế ." Cậu ấy, là chàng trai mùa hạ. Là chàng trai mát mẻ nhất trong tiết trời ko mấy dễ chịu này. Cậu ấy... là người tớ yêu nhất" Nói đoạn, Mộc Miên quay sang nhìn tôi nhoẻn miệng cười, đôi chân đung đưa qua từng vệt nắng in hằn trên đất . Trong ánh mắt ấy, tôi thấy Mộc Miên của tuổi 17, một Mộc Miên kiên định, dứt khoát mà tôi chưa từng gặp trước đây" Tại sao vậy?"" Tớ không biết nữa. Có lẽ đó là từ khi cậu ấy đưa cho tớ chiếc áo thơm mùi cây tùng đó, cũng có thể là khi cậu ấy cõng tớ đi suốt 7 km đường biển, cũng có thể là khi cậu ấy thay tớ đỡ một nhát dao. Cũng chẳng biết từ bao giờ nữa, tớ đã quyết định rằng, sau này, nếu không phải là cậu ấy thì tớ sẽ không cùng ai bước vào lễ đường"…
Thể loại: huấn văn, phụ tử, huynh đệ, cổ trang, thân tình. Cuộc đời của vị Chiến thần Đại An ấy vốn dĩ sẽ ngập trong vàng son. Tiêu Tẫn đại hôn với vị thanh mai trúc mã mà hắn mến mộ, hai người rất nhanh đã có hài từ đầu lòng, trân quý đặt tên Tiêu Khang. Nhưng Tiêu Khang lại không an khang được như phụ mẫu mong cầu. Từ bé thể chất đã suy nhược, bấp bênh mấy lần trên lằn giới sinh tử. Các thái y chuẩn bệnh cũng nhiều lần lắc đầu, chỉ nói rằng phải theo ý trời. Kính An vương trong phút chốc già đi mấy tuổi. Hắn không còn để tâm vào triều chính, cũng lơ là luôn việc trong quân, dốc lòng tìm kiếm phương thuốc cùng dược liệu cho hài tử. Tiêu Khang được cứu sống, nhưng cả đời phải làm bạn với thuốc thang, suốt ngày quanh quẩn trong phủ. Phải tới mấy năm sau, Kính An vương mới có thêm một hài tử. Đứa trẻ vừa ra đời được dăm ba bữa, Vương phi thể chất suy kiệt đã qua đời. Đến lúc nhắm mắt xuôi tay, vị Vương phi hiền huệ ấy chỉ biết khóc ròng, ngắm nhìn hài tử mới sinh còn chưa quen mùi mẹ. Nàng nắm chặt tay Tiêu Tẫn, khẩn khoản cầu xin hắn cho hai hài tử một đời bình an là đủ. Nàng không mưu cầu chúng trở nên kiệt xuất, chỉ cần chúng được sống an khang, nàng dưới suối vàng mới yên tâm nhắm mắt. Kính An vương cả đời sống hiên ngang mạnh mẽ, lúc này cũng phải lệ nóng doanh tròng. Hắn nắm chặt lấy tay ái thê, thấp giọng thề sẽ bảo hộ hai đứa trẻ bằng cả tính mạng. Tiêu Nguyên ra đời trong nước mắt của phụ mẫu.…