Anh đứng ở nơi chói lóa
PHÓ TRẦN DỊCH x LỤC YÊN NHIMùa hè năm ấy, sân trường rợp bóng cây, tiếng ve kêu râm ran trong nắng. Cô đứng ở góc hành lang, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của một chàng trai mặc đồng phục trắng. Anh cao ráo, dáng vẻ lạnh lùng nhưng luôn tỏa sáng giữa đám đông. Đó là Phó Trần Dịch – học bá của khối, chủ tịch hội học sinh, cũng là người mà cô thầm thích suốt những năm tháng thanh xuân.Cô chưa từng đủ can đảm để đến gần anh. Chỉ dám đứng từ xa, lắng nghe những câu chuyện về anh qua lời bạn bè, thỉnh thoảng lướt qua nhau trên hành lang nhưng chưa từng nói quá ba câu. Anh là bầu trời cao rộng, còn cô chỉ là một ngọn cỏ nhỏ bé dưới chân anh.Ngày tốt nghiệp, trong khi mọi người vui vẻ ký tên lên áo nhau, cô chỉ đứng lặng lẽ nhìn anh một lần cuối. Cô từng nghĩ, có lẽ sau hôm nay, anh và cô sẽ mãi mãi trở thành hai đường thẳng song song, không bao giờ cắt nhau nữa.Nhưng số phận luôn thích trêu đùa.Nhiều năm sau, khi cô đã an phận với một công việc bình thường, sống một cuộc đời lặng lẽ, anh lại xuất hiện trên màn ảnh rộng với hào quang chói lóa. Phó Trần Dịch – ảnh đế trẻ tuổi nhất của giới giải trí, người mà bây giờ cô chỉ có thể nhìn thấy qua màn hình tivi.Cô nghĩ, anh đã sớm quên mất cô rồi.Nhưng cô không biết rằng, ngay từ lần đầu tiên cô lén nhìn anh năm ấy, anh đã biết cô gái mà anh luôn yêu là cô - Lục Yên Nhi .…