Hông có tiêu đề
Nhạt…
Nhạt…
Có thể xem như đây là tiếp của Last Time…
Một người lạnh lùng, ma mị, cả người toát lên vẻ quý tộc thần bí, tìm nhân gian sợ có một người, hắn xưng đệ nhị không ai dám xưng đệ nhất, huyết tộc Ngô Thế HuânMột kẻ tài hoa xuất chúng nhưng chi li tiểu tiết, bác sĩ Lộc Hàm.Huyết tộc Ngô đang sắp chết đói thì gặp được món ăn ngon nhất trần đờiBác sĩ Lộc lại không hiểu vì sao cái tên Ngô Thế Huân này cứ bám lấy mình.Và thế là bác sĩ Lộc nuôi trong nhà một con quỷ hút máuĐặc tính công thụ: Lộc Hàm: kiều ngạo, nữ vương thụNgô Thế Huân: bá đạo, Đại tổng công.-------------ta là đường phân cách tắc giả ------------------------lảm nhảm -------------------Vì đấy là lần đầu edit + viết truyện nên còn nhiền sai sót mong các hạ thông cảm {°~°}{^_^}Editor: Celline Kei…
Tớ Chỉ là chú Cáo nhỏ vô tình đi ngang thôi!…
hoseok centric.…
ngắn ngủn về em và gã. không đầu không đuôi. nhạt toẹt…
Hường nè~Ngập mặt lun~~…
❥ pairing: hoseokall❥ original story by hobiandsuga❥ summary: gangAU. Thoắt ẩn hiện một nụ cười hình hộp nọ, và Seokjin không tài nào hiểu được vì sao thằng nhóc vẫn có thể nhoẻn miệng cười toe toét khi mà mới cách đây vài giây cuộc sống nó đang trên đà chấm dứt. Đây chẳng phải lần đầu tiên Seokjin tự hỏi phải chăng tụi nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ Hoseok quá nhiều đâu.❥ đã có sự đồng ý của tác giả gốc❥ i have the author's permission to translate this fanfic so please do not take out…
Tác giả: Minah_hcNgười tựa "hoa trong gương, trăng dưới nước" Và rực rỡ, lấp lánh như sao trời Dẫu biết rằng em sẽ chẳng có được Nhưng lòng này, thương hoài chứ chẳng vơi...*Bối cảnh truyện được dựa vào bối cảnh Việt Nam.*⚠️ Không mang truyện đi nơi khác nếu chưa có sự đồng ý của tác giả.Chúc mọi người có một khoảng thời gian đọc truyện vui vẻ❤️…
Nguồn: CreepyPasta- NHỮNG SỰ THẬT RÙNG RỢN…
Những đoản văn nhảm nhí cổ lỗ sĩ và nhạt NHẠT TOẸTTTTTTTTTT :V…
"...Trương Chiêu được Vương Sâm Húc nói ngọt mát hết cả cõi lòng, cậu chồm lên hôn Vương Sâm Húc một cái, vành tai cậu đỏ bừng, hôn xong thì vùi mặt vào cánh tay Vương Sâm Húc không dám ngẩng đầu lên. Hắn cười toe toét, cục cựa mấy cái để tìm tư thế cho Trương Chiêu dựa thoải mái một chút. Tiếng cười của hắn vang lên trong bóng tối, chui vào khoảng không trong lòng Trương Chiêu, cứ lơ lửng mãi không chịu rơi xuống."…
thế thôi chứ gì? yêu nhau 7 năm, hết 7 năm thì thôi.…
Lãng mạng ngôn tình...…