Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Truyện hơi tục ẻ , nên mọi người thông cảm nha /truyện có yếu tố tình dục học đường. Nên cân nhắc/ //WARNING18 :R18//deku thì vẫn mọt sách như mọi ngày và sự mềm lòng , cũng giống như ngại từ chối .Còn bakugou nghiện ngập gái gú, nói chung Là tệ…
Có yếu tố 18+ cân nhắc trước khi xem--------"Em muốn làm tình với anh,thưa tiền bối đáng kính!"Zata khẽ nhếch môi cười rồi ngước lên nhìn ..."Cậu thích cảm giác khi "làm" với tôi,vị tiền bối đáng kính của cậu đúng chứ?"...Truyện đụ trước yêu sau...------------Tác giả: Bếu…
Tại sao anh lại không tin em?Tại sao anh lại làm như thế với em?Đồ dối trá!Tại sao vậy...tại sao vậy hả?Anh nói anh rất yêu em mà?Tại sao vậy...Nước mắt Hoàng Sỹ rơi lã chã ướt cả áo Phạm Anh. Nhưng con người ấy trái tim vốn làm bằng sắt đá Phạm Anh đẩy mạnh Hoàng Sỹ ra.Đôi mắt ghét bỏ ghê tởm nhìn Hoàng Sỹ đang nằm dưới sàn nhà lạnh băng.......Cuối cùng thì ta cũng đc gặp nhauHoàng hôn đẹp như em vậy...…
Cô Mã Thiên Phi , 17 tuổi , là 1 cô gái đa tàiNhưng gia đình thì nghèo khó , cô đã nghĩHọc đễ kiếm tiền lo cho người mẹ của mình , nhưng vào 1 hôm đang đi trên chiếc xe bus quen thuộc ngày nào thì , không may đã xảy ra tai nạn kinh hoàng khi đứt Thắng xe .... cô mãi ngủ ngật không kịp trở Tay .... liền chết thảm . Và nhờ vậy cô đã Xuyên qua 1 thế giới khác 1 thế giới ...Ngược lại vs thế giới kia .... hãy đón xem nhé…
Quốc gia chiến sự cùng hy sinh, đầu rơi máu chảy bảo vệ hoà bình. Tình cảm mãnh liệt cùng tháng năm tĩnh hảo. Hết thảy tốt đẹp cùng xấu xí ở trên đời, chi gian cùng cô lại có quan hệ gì đâu.Cô không quan tâm này đó sự, hạnh phúc cùng khổ đau của người khác trong mắt cô giống như hạt bụi trong gió, không nhấc nổi cô cảm xúc, không lưu nổi cô tâm.Giống cô người như vậy, so với Phật càng phật hệ, so với ác ma càng lạnh lùng.Sống tuỳ tâm tuỳ tính, khống có vướng bận cùng ưu sầu.Ngươi cho rằng cô thật sung sướng, thật đáng hâm mộ. Xong cũng chợt tỉnh nhận ra người này thật đáng thương, thật khổ.Bởi vì không có từng trải qua niềm vui, nên không cảm nhận đến nỗi buồn.…
Những dây đèn trang trí hắt ra thứ ánh sáng vàng long lanh và vắt qua con đường men hồ thân quen đã gắn liền với tuổi thơ cô. Mới bảy giờ mà trời đã tối, người trên đường run run trùm kín mình áo đơn áo kép trong cái lạnh buốt giá của Hà Nội giữa đông, hối hả về nhà. Họ về nhà vì đó là thói quen, vì đó là nơi thực sự có thể ủ ấm họ. Còn cô, ngồi một mình ở đây để chờ đợi và đón nhận một điều vốn biết có một nửa là nỗi buồn, không lạnh nhưng có chút rùng mình lo lắng.Trong một góc tầng hai của quán cà phê nhìn ra hồ, cô tự nhủ đây là lần lần cuối. Lần cuối cùng cô gặp hắn ở quán cà phê, lần cuối cùng cô trả lời tin nhắn của hắn. Trong cái giai đoạn "phức tạp" của quá trình chia tay này cô cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ ấy. Chính cô đã lựa chọn chia tay, không phải vì đã hết yêu mà là để tự cho mình cơ hội làm lại.Và hẳn nhiên để bắt đầu cái mới thì phải đoạn tuyệt cái cũ hay chí ít xếp nó vào kho, để mặc cho bụi bặm bám đầy mà không để tâm tới nữa. Chỉ cần cô còn đào xới những kỷ niệm xưa cũ thì nó vẫn còn nguyên vẹn ở đó, cả hình ảnh, lẫn cảm xúc của ba năm đặc biệt trong đời cô. Chính lúc này, cô thấy nó tươi mới, ấm nóng, trái ngược hoàn toàn với cái cây khô héo, rụng lá bên đường kia, với cả đôi bàn tay lạnh ngắt của cô.Ba năm năm tháng trước cô chân ướt chân ráo đến một quốc gia xa lạ, cố gắng hoàn thành mơ ước ấp ủ đã lâu. Dù cố công chuẩn bị thế nào cô vẫn không khỏi bơ vơ, lạc lõng trong một thành phố mà cô không có lấy một người bạn.…