Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
sau tất cả, là nắng chưa kịp lên, hay là mưa chưa kịp ngừng?°°°°☆ chào mừng cậu đến với tiệm quýt của mình. ở đây, cậu sẽ được nếm thử những trái quýt mọng nước- có trái ngọt như gió sớm, có trái chua như một chiều mưa bất chợt. mình không dám chắc mùi vị nào sẽ đọng lại sau cùng, nhưng mình tin, đó sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời nhất. ở đó, chúng mình sẽ là em, là nhỏ, là cô bạn cùng nhà, hay cô em khóa dưới... tất cả nằm gọn trong quả quýt mà cậu thưởng thức ☆…
Tác giả: Chuông Gió Thể loại: đam mỹ, ngọt, thanh thuỷ nhẹ nhàng văn, ưa sĩ diện đến xém mất vợ-công; ôn nhu thụ.thêm một bà chị bá cháy con bọ chét nữa.Văn án:- Nếu em bước a khỏi cánh cửa này thì tôi và em từ nay kết thúc, thế giới của em sẽ không có tôi và thế giới của tôi cũng không tồn tại em*****- Anh thực sự không chịu thừa nhận tôi sao, cứ dăm bữa nửa tháng là Anh đè tui ra hôn lấy hôn để một lần mà Anh dám nói là không quen biết tôi ư *****…
Tác phẩm thứ tư thuộc phân khu Seurat - triển lãm Họa.Tựa như bản tính con người luôn vô thức làm theo ý mình, tốc độ chắp tay cầu nguyện không đuổi kịp khoảnh khắc dục vọng bành trướng.…
Vừa hài vừa ngược.Ngược ít nhưng mà đậm lắm, thấy hơi ngược rồi ngừng đọc đi, đừng đọc nữa, khóc hết muối chết đó. :>Truyện có đề cập đến một số vấn đề trong xã hội.…
Thanh xuân ấy, có một người lặng lẽ bước vào tim - và im lặng rời đi."Có những người không thuộc về ta, dù cả thanh xuân ta chỉ thuộc về họ."Năm mười bảy tuổi, Nut gặp Hong - cậu học sinh mới chuyển từ Bangkok, luôn ngồi cuối lớp với ánh mắt buồn nhìn ra cửa sổ. Không ai thật sự thân thiết với Hong, ngoài Nut - người duy nhất mang cho cậu hộp sữa chua không đường, và một tình cảm không tên.Giữa những buổi tan học cùng nghe nhạc, những chiều mưa mắc kẹt lại lớp học, Nut và Hong dần trở thành hai đường thẳng song song - không cần tỏ tình, không cần nắm tay, chỉ cần ở bên nhau là đủ. Nhưng rồi, như bao câu chuyện tuổi trẻ, một người buộc phải ra đi. Hong chọn Nhật Bản, còn Nut ở lại với Chiang Mai, cùng lời hứa chưa kịp thốt.Nhiều năm sau, Nut là một biên kịch nổi tiếng với những kịch bản buồn về những người đã lỡ. Trong một buổi ký sách ở Kyoto, anh không ngờ lại gặp lại người từng là cả bầu trời của thanh xuân mình - với ánh mắt một mí xưa cũ, và một lời chưa kịp nói ngày ấy:"Anh còn đợi em không?"…
Không có cao trào, cũng không có kịch tính. Chỉ đơn giản là một chút cảm xúc trong trẻo bất chợt đến vào những ngày giáp tết, nhẹ nhàng vậy thôi..."... Có những việc, nếu trong một khoảnh khắc chúng ta không làm, biết đâu ngày mai sẽ không kịp? Sáng sớm ngày 30 tết, có một cô gái nhỏ nào đó chạy dọc các cửa sân bay, ngây ngốc nhìn dòng người xếp hàng vào khoang chờ, cảm giác có chút tiếc nuối...- Rốt cuộc mình vẫn đến không kịp..."…
Phụ tử thân tình hướng tiểu ngọt văn, tế thủy trường lưu hằng ngày, sp biến thái văn học, thận nhập.Ta đối cái này bệnh kỳ thật không tính giải, chỉ căn cứ trên mạng một ít tin tức sáng tác này văn, có không thật chỗ, mong rằng chỉ ra.Đã hoàn, ngọt sủng.…
WTF??? Yoon Jaehyuk của khoa kinh tế bẻ lái còn gắt hơn cả biên kịch của Penthouses làm anh em chết ko kịp ngáp, choáng váng không kịp đội mũ bảo hiểm :"))…
Trong một lần Sakura làm nhiệm vụ cô vô tình gặp được Sasuke đang nghỉ ở gần đó, thế nhưng cuộc hội ngộ chưa kịp xảy ra thì họ liền bị kéo vào một chiều không gian dẫn đến một nơi xa lạ.…
Tên truyện: ⟪Mùa Hoa Chưa Kịp Rộ⟫ Tác giả: Mộng Yên Vô NgữTình trạng: Đang sáng tác.Thể loại: Đam mỹ | Hiện đại | Chữa lành | Bi thương nhẹ | Chủ tiệm hoa x Giám đốc | Trầm lặng Hàn Minh - chủ một tiệm hoa nhỏ nằm lọt thỏm giữa lòng thành phố - là một người đàn ông sống lặng lẽ như sương mai. Anh sống một mình, ngày ngày cắm hoa, gói hoa, viết những tấm thiệp nhỏ với lời chúc dành cho người khác - nhưng chưa từng viết cho riêng mình.Rồi vào một buổi chiều mưa, Trạch Du - giám đốc trẻ của một công ty công nghệ - bước vào tiệm, chỉ để mua một bó hoa tặng sinh nhật mẹ. Anh không phải kiểu người tin vào sự lãng mạn. Nhưng bó hoa ấy, do chính tay Hàn Minh cắm, đã được mẹ anh cười khen rằng: "Lâu lắm rồi mẹ mới nhận được một bó hoa khiến tim mình dịu lại như vậy."Chỉ là lời khen thoáng qua, nhưng Trạch Du đã quay lại tiệm hoa đó. Và rồi không thể rời đi nữa.Không rõ từ khi nào, giữa những buổi chiều ẩm ướt mùi mưa và hoa, giữa những lần Hàn Minh cúi đầu cắm từng cánh cẩm chướng như đang gói cả một hồi ức, Trạch Du thôi không còn lý trí như xưa. Anh bắt đầu để ý đến những khoảng lặng của người kia, ánh mắt đôi khi lạc đi đâu đó rất xa, và cả sự dịu dàng không dành cho riêng ai.Tình cảm chớm nở trong im lặng. Không có những lời hoa mỹ. Không có màn thổ lộ long trọng. Chỉ là Trạch Du cứ ở lại lâu hơn mỗi lần đến, và Hàn Minh thì không còn dọn tiệm đúng giờ nữa.…