Vân Mãn Thiên Quang (4cs)
Văn án - Vân Mãn Thiên Quang (雲滿天光)Mây đầy trời, vẫn có ánh sáng soi rọi.Tam hoàng tử Kim Đạo Phu, xuất thân tôn quý, mẫu phi sủng ái, hoàng thượng yêu thương, tựa trân châu trong tay.Sinh trưởng chốn cung cấm, giữa trăm ngàn toan tính, hắn vẫn giữ được một lòng thanh khiết, hiểu lễ nghĩa, trọng nhân tâm, không tranh quyền thế, cũng chẳng để kẻ khác tùy tiện khi quân.Vương Ngọc Giải - đích nữ Trấn Quốc Công phủ, ngoài sáng vinh hoa, trong tối mục nát.Thân phận cao quý là thế, nhưng mẫu thân bạc mệnh, bị vứt bỏ nơi thâm viện, nàng cũng theo đó mà trở thành người vô hình trong chính gia môn mình.Chỉ là... không ai ngờ, một kẻ chưa từng được yêu lại gặp được một người xem nàng là cả bầu trời.---Lộ Ôn Dương - Thái phó trẻ nhất Đại triều, sinh trong thế gia vọng tộc, từ nhỏ đã mang chữ "trung" khắc vào xương tủy.Từ ba tuổi học kinh, năm tuổi chịu phạt, tám tuổi gầy yếu mà vẫn nghe triều luận, lớn lên giữa cấm kỵ và huy hoàng.Ôn nhu là vẻ ngoài, lãnh khốc là bản chất.Hắn vốn tưởng cả đời mình sẽ chỉ sống trong xám lạnh, cho đến khi...Gặp được nàng - Ngôn Như Tử, đại tiểu thư phủ tướng quân.Sinh ra trong yêu thương, trưởng thành giữa cưng chiều, nàng như một đóa hồng giữa tuyết, dịu dàng mà vững vàng.Nàng là mặt trời nhỏ giữa ngày đông lạnh giá, là ánh sáng duy nhất rọi tới trái tim đã đóng băng của hắn.---Một người là vầng trăng lặng lẽ ôm lấy kẻ đã quen sống trong tối tăm.Một người là ánh dương ấm áp làm tan chảy cõi lòng sắt đá.Giữa một Đại triều rực rỡ mà lạnh lẽo, bốn co…