Vào ngày không có gì
Thanh niên im lặng từ nãy đến giờ, hai tay chắp về phía trước, cúi đầu xuống."Thưa thầy, chúng em có vào thư viện, nhưng đâu đến nỗi phải như này đâu ạ, hành động của chúng em cũng bình thường mà ạ"Vừa nói, Việt Thành ngược lên nhìn tôi và chị Thư, không đúng hơn là liếc xéo luôn ấy. Ánh mắt hôm nao tôi còn nói là đẹp, giờ khác gì ánh mắt viên đạn không. Không hẹn tôi với chị Thư tự nhiên rung hết mình.Hành động bình thường???. Vào thư viện, nói cười đùa như thế mà bảo là bình thường à, ahsssss chết tiệt dường như máu não tôi đang xông lên rồi:"Thưa thầy, cô ạ! Em có điều muốn nói."Đợi cô và thầy gật đầu, tôi nói tiếp:"Chúng em cũng không muốn phải xử lí như thế này ạ, nhưng mà cách cư xử của các bạn ấy không đúng chuẩn mực và ảnh hưởng rất nhiều đến hình ảnh cũng như nhiều hoạt động khác của câu lạc bộ. Vì thế mới có sự việc ngày hôm nay ạ.""Như lời cô Phương nói vừa nãy ạ, chính chúng em tận mắt chứng kiến hành động của các bạn ấy và đã nhắc nhở nhưng việc này vẫn diễn ra ạ." tôi ngừng một vài giây.Đoạn mắt đối mắt với Việt Thành, thực sự lúc đó chẳng biết tôi lấy dũng cảm đâu ra mà trực diện combat đến vậy. Cũng không được coi là combat lắm, nhưng cũng đại khái là liếc xéo đá đểu nhau rồi.................Và từ đó, số lần đụng mặt nhau nhiều hơn, số lần cay cú nhau nhiều hơn, số lần đánh rơi nhịp tim cũng tăng lên.....…