Sài Gòn Những Ngày Mưa
Sài Gòn những ngày mưa, cô đơn đến lạ... !…
Sài Gòn những ngày mưa, cô đơn đến lạ... !…
Khi cầm cuốn lịch lên mà đếm, tôi biết thời gian của tôi đang thật sự, thật sự không còn nữa rồiTôi chỉ muốn viết vì tôi dợ tôi sẽ quên, tôi sợ rằng bản thân tôi sẽ không còn nhớ là mình đã có những cảm xúc như vậy, tôi chỉ là muốn lưu giữ một cái gì đó để sau ngày đó, tôi có thể đọc lại, như là đọc lại chính nhật ký của mình…
Về một khoảng thời gian mà ai cũng muốn quay lại để được sống nó 1 lần nữa…
Tên truyện: Mùa Hạ Không Viết Tiếp Tác giả: Dạ Lam MiênNhiều năm trước, anh từng yêu sâu đậm một người, nhưng người mà anh thương lại chẳng phải một người phụ nữ.Giữa mùa hè nóng nực năm anh 15 tuổi, hôm ấy là buổi trưa. Anh gặp một chàng trai, chẳng hiểu vì sao, hai trái tim xa lạ cứ thế sát lại gần nhau. Họ đã bên nhau qua nhưng ngày hè oi ả, những buổi chiều dài bất tận. Nhưng lại chẳng thể đến với nhau do một thứ mang tên "Định kiến xã hội".…
Trong lồng kính ở một nơi xa xăm Em lớn lên như một bông hoa hồng Gai góc Xinh đẹp và kiêu hãnh Nhưng cánh hoa em không nhuộm đỏ một màu nồng cháy Màu của tình yêu và bất diệt những niềm vui Trong lồng kính ở một nơi xa xăm Khi ánh nắng không bao giờ chiếu đến Khi tình yêu lại trở nên phù phiếm Em sống trong thù hận và những niềm đau Cánh hoa em nhuộm sắc tối kinh hoàng Sắc màu đen của hiện hình quỷ dữ Em thuộc về những tâm hồn ác độc Bàn tay em đã nhuốm máu quá nhiều.…
nếu như chưa từng gặp…
Lê Vũ Thiên Nhu là một đứa trẻ 10 tuổi, theo mẹ về ở tại một ngôi nhà gần biển . Tại đây , cô gặp một cậu bạn kì lạ luôn đi dạo trên bờ biển mỗi ngày, một ngôi trường với những quy tắc kì lạ và một thị trấn không hề bình thường. ________________- Chào cậu tớ là Xuân Thiên ! Cậu ta đưa tay trước mặt tôi , mặc kệ đôi chân đang rỉ máu , khuôn mặt cậu ta vẫn vậy , vẫn trông thật đáng ghét . " Tôi là Lê Vũ Thiên Nhu và đừng bám theo tôi nữa, tên ngốc này!!! " _________________Hai đứa trẻ ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn từng đợt sóng đang dập vào bờ , đôi mắt đen láy của Xuân Thiên nheo lại nhìn xa xa rồi lại quay sang nhìn tôi mà cười. - Nhu ơi! Cậu nhìn kìa , biển đẹp quá !!! " Phải biển rất đẹp nhưng chả phải nó cũng ra mắt lạnh sao ? " Tôi vùi mặt vào trong chiếc áo khoác dài , đôi mắt chán nản nhìn xa xăm, rồi lại liết mắt về phía cậu bạn của mình . Bỗng nhiên.... Xuân Thiên đứng bật dậy rồi chạy về phía biển rồi quay sang nhìn tôi . - Cậu nói đúng, biển rất lạnh nhưng nó không phải là lạnh nhất !! Cậu biết thứ gì lạnh lẽo nhất không? " Thứ gì cơ ? " Tôi nghiêng đầu khó hiểu . - Là lòng người! Lòng người lạnh lẽo hơn biển, nham hiểm hơn cả sói mà nhỉ....? Cùng lúc đó , hai hàng nước mắt đã chảy dài trên gương mặt cậu , miệng vẫn cười nhưng trái tim cũng chẳng thể cười nổi ... _________________________ Tác Giả : Zeroni LêKhởi Hành :_______Kết Thúc :________…
Gặp nhau được đã là duyênNgày xưa câu chuyện nối liền thanh xuân...…
~ Bỗng một ngày, bao kỉ niệm chợt ùa về, từng chi tiết, cử chỉ, ánh mắt hiện rõ từng chút một trong tìm thức. Bỗng dưng có một ngày như thế? ~ 7:00 p.m vẫn như thế, màn đêm tĩnh mịch buông xuống, mặt trời lẳng lặng trốn tránh sự phồn hoa, tráng lệ này, trả chỗ cho Mặt Trăng lên cao. Ngoài kia, phố xá lại lên đèn, dòng người đông đúc chen chân nhau. Người thì lẻ bóng đơn côi, người thì có đôi có cặp. Họ yêu nhau như thể hôm nay là ngày cuối cùng; nhưng biết đâu được thật sự mai này đây, chẳng thể cùng chung lối. Thế nên, đôi khi tôi tự hỏi, tình yêu là gì mà có thể biến một người mạnh mẽ trở nên yếu đuối, khiến một cô gái mong manh dễ vỡ trở thành một người vô tâm đến đáng sợ. ~…
Trong tim tôi - vẫn còn một khoảng lặng chưa từng có ai chạm tới, như một căn gác nhỏ khóa kín, đầy nắng bụi và mùi gỗ cũ. Nó chứa đựng những cảm xúc khó diễn tả thành lời về mối tình đầu của tôi, bởi - mối tình đầu luôn là điều thật khó viết: không phải vì không có chữ, mà vì có quá nhiều cảm xúc chen chúc nhau, chẳng biết bắt đầu từ đâu, và liệu viết ra rồi... có khiến tôi cảm thấy yếu lòng hay không.…
Tôi muốn gửi cho bạn những gì giản dị nhất…
♡♡♡Nhân vật :_ chính : park seokjin, kim taehyung.- phụ chính : park jimin , suho , chanyeol , jungkook, lee, choon , .-~~~~~ chậm~~~~~~~~~~~Mới viết lần đầu chưa có kinh nghiệm" tại hạ xin các tiền bối chỉ giáo , và thứ lỗi cho lời văn còn non kém "😗😗😗😗😗😗😗😗😗😗😗😗😗😙😘😚😚😚😍😍😍 cái tựa truyện hk liên qusn đến nội dug nha…
Gửi tất cả yêu thương đong đầy vào một buổi chiều mùa hạ lãng đãng ánh hoàng hôn. Nắng chiều lấp lánh trên mái tóc em còn nụ cười của em lấp lánh trong đôi mắt tôi.--------------------------------------------------------------------------------Viết lại tất cả những kỉ niệm nhỏ xinh từ bé đến giờ :3…
Truỵên ngắn viết về dòng tâm trạng của một cô học sinh cuối cấp 2 trong 20 ngày trước khi kì thi quan trọng sắp đến. Câu chuyện chính là dòng nhật kí hết sức trong sáng, hồn nhiên của cô trong những ngày cuối cùng ở lại ngôi trường Trung Học Cơ Sở.…
Xoay quanh "con đường" đi của một cậu trai... Với đầy những cung bậc cảm xúc về tình người... Và quan trọng hơn cả là tình bạn. Một chút gì đó nhẹ nhàng, sâu lắng. "....Cũng có thể gọi những hồi ức ấy là những kỉ niệm tuyệt đẹp...""...Thanh xuân tôi đẹp hơn khi có bạn là cậu.. "( Truyện vô cùng trong sáng, không đam mỹ, không ngôn tình, không bách hợp các kiểu...)…
Mùa thu đáng nhớ nhất trong miền kí ức mỗi người là gì? Với tôi, là thu ngây ngô của cái tuổi "mười mấy". Đời người có mấy lần "mười mấy"? Mỗi người sẽ đưa ra một câu trả lời khác nhau. Có thể là 1 lần, 2 lần, 3 lần và nhiều lần nữa. Nhưng nếu được hỏi "Muốn quay về độ tuổi nào nhất?". Thì tôi cá rằng nhiều người sẽ muốn về lại tuổi "mười mấy". Dù nó ngây ngốc, dở dở ương ương, dù nó chẳng hoàn mĩ như cái cách các nhà văn nhà thơ đưa vào trang giấy. Nó vẫn là thứ mà người ta mãi hướng về.…
Có một loại chấp niệm mang tên thanh xuân. Có một loại điên cuồng mang tên tuổi trẻ.Có một loại nuối tiếc mang tên hồi ức.Trong chính chúng ta luôn có 1 đoạn thanh xuân mà mỗi khi nhắc đến ta luôn bất giác mỉm cười. Đấy là đoạn kí ức không thể nào quên được, là những trang giấy trắng với vài vết mực ngây ngô. Người ta thường nói với nhau rằng chúng ta của những năm tháng ấy có thể không tuyệt vời nhất. Nhưng chúng ta của khi ấy là chúng ta ngây ngô nhất, đơn thuần nhất. Tình cảm lúc ấy chúng ta dành cho nhau cũng là chân thành nhất. Thật may mắn rằng trong những năm tháng chênh vênh của tuổi trẻ ấy, giữa những cơn mưa đầu mùa tưới đẫm thanh xuân ấy đã cho tôi gặp được cậu - chàng trai đã cùng tôi đi qua những tháng ngày tươi đẹp. Dòng đời biến thiên vô thường, vạn sự tùy duyên. Chúng ta gặp nhau đã là cái duyên. Cảm ơn vì tất cả, cảm ơn vì cậu đã xuất hiện, cảm ơn vì cậu đã mang đến cho tôi những cảm xúc chính tôi chưa từng trải qua mà người ta hay gọi đó là "rung động đầu đời".…
Trong cuộc sống vốn đã rất hiếm các cặp vợ chồng sinh được năm em bé, bây giờ hãy tưởng tượng rằng hai gia đình đã có chúng. Gia đình Nakano có 5 cô con gái trong khi gia đình Tsukiyama có 5 cậu con trai. Chuyện gì sẽ xảy ra khi 10 thanh niên này gặp nhau thời trung học? Liệu có lãng mạn đến quyền lực thứ năm?…