vkook (H) Lâu ngày anh không dạy dỗ em. Em hư quá đấy bảo bối
Không dành cho những người kị H.Đây chỉ là tưởng tượng thôi nhé…
Không dành cho những người kị H.Đây chỉ là tưởng tượng thôi nhé…
t-tôi sẽ viết những thứ xàm xàm lâu lâu ngồi nghĩ ra ^^…
Tổng cung đấu…
tiền bạc và hạnh phúc, anh chọn cái nào?…
Hệ Liệt 3 phần…
Đọc đi rồi biết…
Đêm nay Dresden Sayre không ngủ.…
đọc thì đọc không đọc thì thôi…
ở đây tôi có một chút tình, về tình đạm bạc…
vĩnh cửumeanie;lowercasedrabble…
vô đọc đi r biết nha…
"Tại sao ai cũng đối xử với tôi như vậy, là tôi đáng đời sao?"…
tạm thời chưa có…
The book is not mine. The copyright belongs to the author. I just love the book and decide to translate it into Vietnamese for the ones who don't get read the book.BETH FREMONT VÀ JENNIFER SCRIBNER-SNYDER biết rằng có ai đó đang giám sát e-mail công việc của họ. (Tất cả mọi người trong phòng Tin tức đều biết. Đó là chính sách của công ty.) Nhưng họ thực sự không thể nghiêm túc về chuyện đó. Họ cứ liên tục gửi nhau những cái e-mail buồn cười, bàn về đủ thứ chuyện trong cuộc sống cá nhân của họ. Trong khi đó, LINCOLN O'NEIL không thể tin được công việc bây giờ của anh là đọc trộm e-mail của người khác. Khi anh xin vào chức "Quản lý An ninh Internet", anh đã nghĩ rằng mình sẽ lập tường lửa và ngăn chặn hacker − chứ không phải viết báo cáo bất cứ khi nào một phóng viên thể thao chuyển tiếp một trò đùa thô tục. Khi Lincoln xem qua những tin nhắn của Beth và Jennifer, anh biết là anh nên báo cáo về họ. Nhưng anh không thể không cảm thấy thú vị − và cuốn hút − bởi những câu chuyện của họ. Cho đến khi Lincoln nhận ra rằng mình đang đổ vì Beth thì đã quá muộn để giới thiệu bản thân. Anh có thể nói gì... ?"Hi, I'm the guy who reads your e-mail, and also, I love you..."…
lấy cảm hứng từ M/V Playing with fire…
tình cảm, hài hước,…
Khi mẹ chồng tôi đi ra ngoài, bà cẩn thận đóng tất cả các cửa ra vào và cửa sổ nhưng lại mở van gas. Sau đó, tôi và con gái mới sinh của tôi chết vì ngộ độc khí gas. Chồng tôi đã ký giấy thông cảm cho mẹ chồng tôi, thừa kế toàn bộ tài sản thừa kế của tôi, đưa Bạch Nguyệt Quang và đứa con ngoài giá thú của anh ấy về nhà. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại năm hai mươi tuổi. Chồng tôi quỳ một chân xuống và nói: "Tiểu Nguyệt, em sẽ lấy anh chứ?"…