-jsolnicky-do you miss me?
anh sơn sĩ nhớ người yêu cũ..
anh sơn sĩ nhớ người yêu cũ..
Ba kể về ngày trẻ ba từng yêu....…
mọi tình tiết đều là hư cấu, đọc chill chill cho vui.lò vi sóng, lovers to enemies, lò vi sóng…
hào thích sơn, sơn có thích hào hong?
Anh yêu em nhiều hơn anh nghĩ...Đừng mang con mình đi đâu và cũng khong có nhu cầu đưa tới chính chủ nhoo:))…
for sơn hào.…
nơi tổng hợp các oneshot là "thương".nhưng mà "thương" trong lòng giờ chỉ còn lại cún meo.disclaimer: lowercase! badwords! trích tất cả các oneshot có góp mặt của hieusol từ "thương" và sẽ hoàn toàn dừng đăng tải lại. lưu ý: có 3 chapters cue couple khác 🙏…
Sao cũng được. Đằng nào thì chúng ta cũng không có sau này, vậy nên tất cả đều chẳng còn ý nghĩa gì hết.---Vì muốn tự quyết định mọi thứ, vì nghĩ mình có thể lo liệu được tất cả, nên kết cục là mất tất cả.---* Lưu ý: Đây là câu chuyện dựa trên trí tưởng tượng của tác giả, tất cả các sự kiện đều không xảy ra với idol ngoài đời thật. Mong mọi người lưu ý trước khi đọc.…
• Sau chia tay: Quán cà phê quen thuộc. Nguyễn Thái Sơn khuấy ly cà phê của mình, lòng ngổn ngang nhưng mặt vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh. Trước mặt anh, Trần Minh Hiếu đang đọc một cuốn sách.Lặng lẽ như mọi khi.Họ đã yêu nhau hơn một năm, nhưng có một điều khiến Thái Sơn luôn băn khoăn: Minh Hiếu không bao giờ nói "Em yêu anh". Không một lần. Không một chữ.…
nó như thính thôi và..buồn…
Couple: SolNic.Vì lần đầu viết nên có sai sót, mong mọi người góp ý ạa.…
•TWO WORLD: Trần Minh Hiếu chưa bao giờ thích trời mưa. Mưa mang đến cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo, và quan trọng nhất là- nó buồn. Cậu đút hai tay vào túi áo khoác, đứng dưới hiên nhà Thái Sơn, do dự vài giây rồi mới bấm mật mã mở cửa.Cửa không khóa. Minh Hiếu bước vào, căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn từ chiếc TV đang phát một chương trình cũ. Trong góc phòng bừa bộn, Nguyễn Thái Sơn tựa lưng vào sofa, chai rượu lăn lóc bên cạnh. Chiếc áo sơ mi cài cúc qua loa, cổ áo mở rộng để lộ phần xương quai xanh, gò má anh ửng hồng vì men rượu.…
"Hào ơi, em câu được cá rồi này! Chúng ta về nhà nhé!" - tiếng nói trong trẻo của Sơn vọng lại giữa không gian tĩnh lặng, như tiếng chuông ngân lên vào mỗi buổi chiều tà, Sơn đánh thức tôi khỏi những suy tư không hồi kết trong đầu. Tôi cười khẽ, đứng dậy tiến tới nơi em, bên cạnh tôi có riêng một mặt trời nhỏ mà. -----Truyện viết ra thỏa mãn nhu cầu sìn otp của bản thân, tình tiết không có thật, không bê ra khỏi phạm vi wattpad.…
"gặp nhau tuổi mười lămquen nhau tuổi mười tám cưới nhau tuổi hai bảy"…
occ!tục!!đừng báo cáo nhe @everyonecũng đừng mang đi đâu nhá…
những lá thư chưa được gửi đi của hiếu và sơn.…
Đi show mà một mét vuông có bốn người yêu cũ là cảm giác thế nào?Sản phẩm chỉ mang tính chất giải trí vui lòng không mang đi đâu hoặc đưa cho các anh trai…