Gặp gỡ ngươi....
…
Đây là truyện thứ 2 mik viết Câu chuyện nói về chuyện tình lãng mạn, hài hước -Một bà chủ khách sạn tính khí thất thường và một chàng trai quản lí khách sạn ôn nhu hiền lành. Không biết chàng trai này có thay đổi được tính phung phí của cô không nhéLưu ý:❗️❗️❗️Không được tự ý chuyển ver khi ko có sự đồng ý của tác giảKhông comment chửi, vì mọi commment chửi mik sẽ xoáVì công sức bỏ ra nên không mang truyện này ra ngoài1 CHAP SẼ KHÁ LÀ DÀI…
Mình đăng lên để đọc offline và không có sự đồng ý của tác giả. Nên đừng đem đi đâu khác ạ.Bìa là tranh của sunny@mochiplanet…
" chào anh , em là joen jungkook , học lớp 11. Đây là anh em , joen chawon , học lớp 12 . hình như anh và anh trai em bằng tuổi nhau thì phải nhỉ ?" bàn tay đưa ra trước thể hiện thiện ý muốn bắt tay . kim cũng không còn cách nào khác , chỉ sợ cậu ta sẽ bóp nát tay cậu với đông cơ bắp đó . ăn gì mà đô vậy trời ơi ! đúng là như vậy , jungkook bắt tay mà như bóp nát tay cậu vậy " đúng rồi , anh cũng học lớp 12...á " " em xin lỗi hình như em dùng hơi nhiều lực " cậu đau đớn nhăn mặt , lắc đầu thay cho câu trả lời. Joen chawon bên cạnh , nhếch mép cười , không uổng công cậu huấn luyện thằng em trai này ...lần đầu viết , mấy bà thông cẻm nha . góp ý , ui sẽ bổ sung sau nha <3…
"Nếu một ngày em chết đi thì sao?""Thì sao chứ?""Thì mỗi khi đến mùa hạ em sẽ đến thăm anh, hãy đặt một bó hướng dương trên mộ em nhé!"…
Ngắm đã mắt 😍 đẹp lung linh rung rinh lòng người ❤ có những ảnh bựa nữa 😂…
"Ta từng hứa sẽ đi với người đến cuối Nhưng quay mặt lại đã chẳng thấy người đâuTuổi mười bảy cất vào đông năm ấyTìm biền biệt một thanh xuân dại khờ " -Tịch-Tuổi 17 biết bao nhiêu hoài bão , và cả những câu chuyện tình nhanh chóng vụt qua hay để lại những nỗi buồn da diết . Câu chuyện bắt đầu với Tuệ Lâm và Minh Hạo , cả hai từ khi gặp đã là một đôi không đội trời chung . Nhưng dần dà ,nếu thiếu đi người này hay vắng bóng người kia thì đã chẳng còn đứng yên mà bình thản .Cứ tưởng cùng nhau bước chung con đường nhưng Tuệ Lâm đã chẳng còn bên anh . Từ đó , Minh Hạo chỉ biết vùi đầu vào công việc không màng tới tình yêu là gì nữa . Dù cho bao nhiêu người bước tới và lui đi anh cũng mặc , anh không thể mở lòng .Vậy sau bao năm trôi qua , anh có tìm lại được Tuệ Lâm ngày xưa mà anh vẫn mòn mỏi chờ đợi hay không ? Đôi khi hạnh phúc trong tầm tay nhưng ta không nắm lấy được , phải qua bao nhiêu chông gai và thử thách thì hạnh phúc "đơn giản" ấy mới nắm được trong tay.…