Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Câu chuyện kể về tổng tài soái ca lạnh lùng mang tên Tuấn Khải mang trong mình những kí ức tuổi thơ đau buồn từ chuyện gia đình cho đến chuyện tình cảm những điều đó đã khiến cho anh trở thành con người lạnh lùng và việc gặp cậu một thiếu niên như một làn gió một ánh sáng thay đổi cuộc đời anh (HE)(KaiYuan)(boylove)…
Thực ra tin nhắn thường ngày của các em cũng không có gì nổi bật ˊ ω ˋ. Chỉ là đôi khi sẽ tung tóe chút cao năng 哈哈哈WARNING : tuy ngắn gọn , đơn giản , nhưng là MADE BY ME , cảm ơn .…
Đôi khi một tiếng "bạn cũ" đôi khi làm lòng người ta cảm thấy rất buồn, còn buồn hơn cả "người yêu cũ""Anh đứng ở đây, vĩnh cửu chờ em.""Đến lúc cuối, khi nhắm mắt, a cùng không thể tận miệng nói em một câu, anh yêu em.""Thật có lỗi, tha thứ cho anh, được không ?"…
- Nè Kei! - Hả ?- Lớn lên tớ sẽ lấy cậu làm chồng !- Vậy thì lớn lên tớ sẽ lấy cậu làm vợ- Cậu hứa với tớ đi- Ừm hứa với cậuNgoài sân vườn nhà Tsukishima có hai đứa trẻ hồn nhiên , ngây thơ , ngoặc tay hứa nhau kết hôn với nhau ---- mong bạn đọc và truyện của mình -----LƯU Ý : OOC , gọi là Reader nhma mình sẽ đặt tên cho đỡ ngượng nga tại thấy y/n thì hơi ngượng=]…
Chúng ta...từ đầu đã không nên bắt đầuChúng ta khác nhau, khác về mọi thứYêu em nhưng lại để mất emDù sao anh vẫn yêu emChỉ là em không hiểuDù cho núi có mòn và sông có cạn thì anh vãn yêu emNhưng tất cả đều là quá khứ rồi...Cảm ơn em đã đến bên anh và yêu anh…
Author : BillkenlePairing : KaiYuan , XiHongCategory : Longfic , romantic, pink , hơi ngược, HESummary : " Hứa với anh đừng rời xa anh vì dù bất kì sóng gió nào anh cũng sẽ cùng em vượt qua . Làm vợ anh nhé tiểu bảo bối "***Đừng mang đứa con tinh thần này của au đi khi chưa có sự đồng ý của au nhé***Cám ơn mọi người…
warning : ooc, lowercase nếu cậu không thích mời hãy tìm một cuộc phiêu lưu khácchuỗi os ngẫu hứng khi tôi nghĩ ra được mọi thể loại (đường, hành động, he, se, we,...)thưởng thức vui vẻ…
Tác giả : Diệp Lạc Vô TâmEditor : Voi ( it's meee )Nguồn tác phẩm: http://lilicious14.wordpress.comVương Nguyên , từ năm 8 tuổi đến năm 18 tuổi, cả cuộc sống của cậu chỉ biết có anh, cần anh, theo anh, vì anh... Nếu đó không phải là tình yêu, phải chăng Vương Nguyên sẽ không cần đau lòng thêm nữa? Khi nhận ra tình yêu trẻ thơ của mình đối với anh chỉ là gánh nặng, cậu đã quyết định buông tay, rời xa sự che chở, ấm áp của anh. Nếu hạnh phúc của cậu phải đánh đổi bằng sự chịu đựng của anh thì có lẽ cả đời này Vương Nguyên không cần thứ hạnh phúc xa xỉ ấy nữa.Vương Tuấn Khải, từ năm 14 tuổi đến năm 32 tuổi, từ lúc nào mà thứ tình cảm cưng chiều, che chở của người anh trai với em trai đã biến thành những cảm xúc khó kiểm soát? Anh vẫn nghĩ rằng cậu bé con của anh còn quá nhỏ để hiểu thế nào là tình yêu, còn quá nhỏ để đánh đồng sự dựa dẫm ấy là thứ tình cảm thật sự, chỉ cần đợi đến khi cậu tìm thấy tình yêu thực sự ở một người khác thì tình thân giữa họ vẫn là một mối dây liên hệ không thể tách rời.Anh đã đợi, đợi từ khi Vương Nguyên 8 tuổi đến khi cậu 15 tuổi, đợi đến khi Vương Nguyên nản lòng thoái chí mà buông tay, lúc ấy anh mới nhận ra chính mình mới là người không hiểu tình yêu là gì? Nếu nỗi nhớ nhung khi xa cậu không phải là tình yêu, nếu sự cô đơn bao trùm khi thấy cậu bên người khác không phải là tình yêu, có phải Vương Tuấn Khải sẽ không thấy đau đớn như thế?*Lưu ý : Truyện này edit lại chưa được sự đồng ý của tác giả vì ở tận bên Trung Quốc cơ mà nên pls đừng mang ra bên ngo…
Tô Hà là một nữ sinh cấp 3 bình thường, sôi nổi thích nói và buôn chuyện khắp nơi, rất ghét môn Hóa học, sở hữu ngoại hình ưa nhìn, học hành ở mức trung bình nhưng tính tình phóng đãng lúc nào cũng lạc quan vui vẻ nên bạn bè hay trêu cô là " cô gái có nụ cười xuyên lục địa" nhưng lại rất tốt bụng.Lê Huy một chàng trai trái ngược lại hoàn toàn với tính cách của Tô Hà, ngoại hình đẹp trai nhưng trầm tính rất ghét tham gia các hoạt động tập thể, là học bá môn Hóa và gần như là full điểm các môn tự nhiên, được thầy cô ưu ái và dường như rất ghét Tô Hà do thấy cô ấy nói nhiều và làm ồn.Rồi một ngày nọ, hai người được cô giáo chủ nhiệm xếp ngồi cùng bàn với nhau.Và rồi ......Chuyện gì đến thì mng chắc cũng biết rồi đó.…