Hẹn mùa Thu nơi Paris
Một buổi chiều thu êm ả, uống một ngụm cà phê nóng của Pháp, ngồi nghe giai điệu của bản nhạc dương cầm du dương cất lên, đột nhiên tôi nhớ đến Paris. Đó gọi là sau này, đôi khi không đẹp như chúng ta tưởng. Sau này không còn ai nhắc nhở, không còn ai bên cạnh cho ta cảm giác yêu và được yêu và chúng ta dần làm quen với sự trống vắng. Để rồi khi đi qua từng dãy phố đông người, từng cửa hàng cafe quen thuộc nhưng lại có cảm giác xa lạ lắm. Khi mùa thu nắng nhẹ, gió lây, bầu trời lại trong xanh như được chắc lọc một chút dư vị của buổi chiều hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống phủ lấy mặt biển xanh biếc pha màu nắng, ta lại bất giác nhớ đến thời thanh xuân ta từng yêu người nhiều đến nhường nào!…