Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
cặp chính là Nhật Đăng và Anh Chung nhe Có H và sẽ có ngược( nhẹ rất nhẹ) , kết HELƯU Ý CÓ MỘT SỐ TÌNH TIẾT NHẠY CẢM NẾU KHÔNG THÍCH XIN BỎ QUA VÀ ĐỪNG ĐỌC Và nếu có góp ý phù hợp thì mình sẽ xem xét ạ Chặn thẳng tay những bạn toxic hay dạy đời xinn cảm ơn 😖…
"Này, hai đứa mình tuẫn tình đi? Cậu thấy sao, nghe thú vị đúng chứ?" gã cười toét, như đứa trẻ ranh nghĩ được trò chọc phá. "Sao cũng được, nhanh lên đi, ta buồn ngủ quá." Trung Dã nói rồi, mau lẹ nhảy phắt sang bên kia lan can, đôi chân thon dài cheo leo cạnh mé bờ cái chết.------- Buổi tối hẹn hò của hai người họ nơi sân thượng một tòa cao tầng.…
Sườn mặt nhỏ bé của thiếu niên mới lớn trông dịu dàng dưới ánh đèn đường mờ ảo, thêm chút gì ma mị vô cùng. Cái đẹp là như thế nhỉ, vốn dĩ Akutagawa không phải tuýp người lãng mạn gì cho cam, nhưng cậu hôm nay cũng hiểu chút gì đó về thứ mỹ học mà người ta thường hay tôn sùng.<br />Atsushi như cảm nhận được gì, nó ngưng bặt, tò mò nghiêng đầu nhìn sang, đoạn cất lời.<br />"Mặt tôi có dính gì sao?", nụ cười khó ưa trông kỹ thì cũng dễ nhìn, kỳ quái quá.<br />"Có, sự xấu xí đấy." Akutagawa buông lời lạnh nhạt, quay ngoắt nhìn bầu trời lấm tấm sao, đêm nay không trăng.…
"Giữa ánh đèn sân khấu lộng lẫy, chúng ta lặng nhìn nhau như những vì sao đang dần lụi tàn-rực rỡ trong quá khứ, nhưng chẳng thể soi sáng cho hiện tại."Hai người từng là tất cả của nhau, nhưng giờ chỉ là những cái bóng lướt qua trong cuộc đời đối phương. Khi ánh đèn vụt sáng, họ đứng chung một sân khấu, cùng cất lên những giai điệu đã từng thuộc về nhau. Nhưng sau cơn mưa giấy lấp lánh, sau những tràng pháo tay vỡ òa, họ chỉ còn lại một khoảng cách không thể lấp đầy.Giữa những lời chưa nói và cảm xúc chưa nguôi, liệu có một cơ hội nào cho họ, hay tất cả chỉ còn là một ký ức đẹp nhưng ngắn ngủi-giống như ánh sao đang dần tàn phai?…
Dạo đây cậu có cảm giác trái tim mình đang chớm nở thứ gì rất mới mẻ, nhè nhẹ rung lên như đôi cánh bướm dập dìu mỗi khi Kuroo nở nụ cười nghịch ngợm với cậu nhóc, hoặc mỗi khi anh choàng đôi tay ôm lấy thân hình nhỏ bé. Cậu rướn người, kéo chăn cho cả hai, vòng tay nhỏ ôm lấy thân hình anh. "Chúc ngủ ngon, Kuroo." "Ừm... Kenma em đừng ăn bim bim nữa, không tốt-" "Em biết rồi, ngủ đi nhé."…
xin lưu ý ❗️: thế giới trong câu chuyện là giả lập không có thực, vậy nên những tình tiết trong câu chuyện là ảo với mục đích giải trí ( trong câu chuyện của mình việc các cặp đôi nam - nam ; nữ - nữ kết hôn và xem mắt, yêu đương là chuyện bình thường hóa )---------------------------Lâm Hạo và Yên Vũ đã yêu nhau 10 năm kể từ thời trung học họ yêu đương lén lút vì bố của Yên Vũ rất khó không cho phép các con của ông yêu đương sớm khi chưa có sự nghiệp ổn định, muốn các con tập trung cho sự nghiệp. Vì vậy nên chuyện Yên Vũ và Lâm Hạo yêu đương chỉ có bạn bè biết. Sau 10 năm yêu nhau họ đã có cuộc cãi vã lớn và vì hiểu lầm cả hai đã dừng lại mối quan hệ. Sau khi chia tay nhau 8 tháng thì định mệnh lại kéo họ về bên nhau bởi một cuộc hôn nhân do hai bên gia đình định đoạt.…
"Những điều đẹp đẽ chẳng thể giữ lâu" - Câu chuyện về những ký ức ngọt ngào, những khoảnh khắc tưởng chừng sẽ vĩnh cửu nhưng lại vô tình rời xa. Khi tình bạn và tình yêu không thể tiếp tục, liệu những điều đẹp đẽ mà hai người đã chia sẻ có thể tồn tại mãi trong tim họ?Dù những ngày bên nhau đã qua, những khoảnh khắc ấy vẫn đọng lại trong lòng họ như một phần của thanh xuân đã từng tươi đẹp. Những ánh mắt, những nụ cười, những lời nói dối vô tình nhưng lại tràn đầy cảm xúc-tất cả vẫn là một phần không thể xóa nhòa.Vậy liệu rằng, khi không còn bên nhau, họ có thể giữ lại những ký ức đó, hay chúng sẽ dần phai nhòa theo thời gian? Một câu chuyện nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, về sự trân trọng những gì đã từng và sự chấp nhận những điều không thể giữ lại.Thực chất là những dòng tâm tư của mình về NJ 🖤🤍…