Hè về
Đó là một ngày thứ hai của ba năm trước, tôi đang về nhà sau khi đến bệnh viện, bước đi trên con ngõ nhỏ song song đường ray tàu ở Kamakura. Tiếng ve kêu ầm ĩ một vùng, không biết tự bao giờ tôi đã thích nghe tiếng ve sầu hơn cả. Có lẽ từ lâu lắm rồi, khi tiếng ve sầu cứ ngân nga mãi trong ánh nắng chói chang, dưới bầu trời cao xanh lồng lộng của mùa hè. Dọc đường tàu, hoa cẩm tú cầu vẫn khoe sắc vốn dĩ Kamakura nhộn nhịp mỗi độ hè cũng vì chúng, trắng tinh khôi, xanh lam, hồng, tím chuyển mình nhè nhẹ theo gió dù mùa mưa đã kết thúc.…