Đến khi cái chết chia lìa ta
khong biet nua…
khong biet nua…
- mấy cái ngốk nghếck nân nghĩ ra- ổ oneshot- ngắn- no beta read…
Kang Hyewon trong một lần gặp tai nạn bị hôn mê, khi tỉnh dậy thấy linh hồn mình cùng linh hồn mình 10 năm trước đã cùng ở trong thân xác mình năm 18 tuổi. Cũng từ đó, cô đã vô tình gặp lại mối tình đầu của mình, người đã chết cách đây 10 năm…
jeong jihoon blame tất cả mọi thứ trong tầm mắt, ngoại trừ lee sanghyeok…
đọc đuy rùi biết~…
Lee Sanghyeok đối với Kim Kwanghee như một viên kẹo chocolate được bọc bởi lớp dâu ngào đường vậy. Lúc đầu đó là một cảm giác có chút chua nhẹ nhưng cũng nhấn chìm Kim Kwanghee trong sự dịu dàng và ngọt ngào nó đem lại. Nhưng khi lớp đường đấy tan hết. Sự đắng ngắt của chocolate lại tràn ra khoang miệng, nghẹn ứ ở cổ họng khó lòng nuốt xuống. Nhưng dù cậu ghét cay cái vị đắng ngắt đó, dù cả lý trí lẫn cơ thể đều gào thét anh nên tránh xa mấy cái kẹo chết tiệt ấy, dù mỗi lần nhìn thấy hai người họ đi với nhau trái tim cậu như có ngàn nhát dao xiên qua.…
Chia tay thôi mà, ai sợ ai chứ?…
nói chung thì.... tui xàm l thui nên đọc cho vui nha🤡…
Những bức thư em của năm muời lăm tuổi gửi tới cô ấy của năm muời tám…
"Đừng nói là mày sợ đấy nhé?" Park Jaehyeok híp mắt nhìn Lee Sang Hyeok "Ai nói tao sợ, chơi thì chơi!" Lee Sang Hyeok mạnh miệng nói. Cậu tiến lại gần hắn nắm lấy cổ áo kéo mạnh xuống, đặt môi mình lên môi hắn.Park Jaehyeok đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lee Sang Hyeok, khóe miệng hơi giơ lên....Tình yêu tuổi học trò là tình yêu trong sáng nhất, mong manh nhất và đậm sâu nhất.…
sanghyeokie và jihoonie ở một thế giới khác…
vẫn chỉ bế mỗi hai bạn Hyukkyu và Sanghyeok nhưng Deker hay Kedef thì tùy vào tâm trạng ạ…
gặp nhau ở thư viện nhé.…
"Mỗi ngày, trái tim tạo ra một năng lượng đủ để một chiếc xe tải đi 20 dặm. Trong suốt cuộc đời, quãng đường đó dài từ bằng Trái Đất đến Mặt Trăng và trở lại. Vì vậy, khi bạn nói với ai đó rằng bạn yêu họ "to the moon and back", nghĩa là bạn đang nói rằng bạn yêu họ bằng cả cuộc đời"…
we keep this love in a photographwe made these memories for ourselves…