Ngược Về Quá Khứ
Nếu có một ước muốn...tôi ước có thể quay ngược thời gian, trở về khoảng thời gian em còn tồn tại để tôi có thể chăm lo quan tâm chăm sóc cho em, không bỏ bê em như tôi đã từng làm. "Trương Tuệ Minh...anh nhớ em!"…
Nếu có một ước muốn...tôi ước có thể quay ngược thời gian, trở về khoảng thời gian em còn tồn tại để tôi có thể chăm lo quan tâm chăm sóc cho em, không bỏ bê em như tôi đã từng làm. "Trương Tuệ Minh...anh nhớ em!"…
truyên tự sáng tác lần đầu nên mn thông cảm cho mik thể loại :nữ phụ , học đường , ngôn tình , hài hước , học bá ,.... Là một cô gái bị áp lực bởi cuộc sống thường nhật bí báchđã cố tránh .Tong một lần đọc cuốn truyện máu chó đến nỗi cô vứt luôn đi, ai dè sàn nhà trơn trượt khiến cô đập đầu vào tường ..Cũng tại con nhỏ bạn thân-Vũ Linh . Tên ai không viết, lại cho tên cô vào vai một nữ phụ đanh đá đáng ghét.tại đây cô đã cố gắng tránh xa đám người nữ chính nam chính, nhưng vẫn gặp phải họ......# KaO @ zIn…
Câu chuyện kể về tình yêu giữa hoàng tử Michio và công chúa Yuuki.Họ phải vượt qua bao nhiêu là Trắc trở mới đến đc vs nhau.Thời đại IS vẫn tiếp tục và các cuộc chiến tranh vẫn diễn ra.Tội nghiệp nhất là Yuuki nhìn thấy cảnh quốc gia của mình bị đánh bại nhưng chẳng giúp ích đc j, khiến co vo cùng đau xót.Nếu muốn đón xem những phần tiếp theo của chuyện nhớ ủng hộ cho mik nha,cảm ơn rất nhiều.…
Tôi là badboy chính hiệu.Tôi coi các em gái như đồ chơi, chơi chán sẽ vứt .Em chính là mục tiêu tôi nhắm tới nhưng em không phải là đồ chơi , em là bảo bối của tôi.Tình yêu của badboy nghe thật giả lẫn lộn nhưng thứ tình yêu badboy này sẽ không làm em phải buồn.Hãy đưa đôi bàn tay của em cho tôi nắm,tôi sẽ thay đổi từ badboy thành good boy để tặng em một gia đình hạnh phúc!…
[GIỚI THIỆU TRUYỆN]VŨ CƠ ĐÔNG CUNG_______________________________________________Cố Khanh Tuyết đã được định sẵn là Thái tử phi.Nơi hoang vu dã ngoại, nàng cướp đi ngựa của phụ thân ta, ném một nén bạc xuống rồi nói đây là tiền mua ngựa.Hành trình của phụ thân ta bị chậm trễ, không thể đưa bà đỡ về nhà kịp lúc.Thế cho nên mẫu thân ta c.h.ế.t trên giường sinh.Phụ thân ta nói, muốn đòi lại công đạo cho mẫu thân nhưng lại bị Cố Khanh Tuyết tưởng là tên ăn mày, trong cơn tức giận đạp trúng ngực phụ thân ta, khiến ông mất mạng.Ngày đưa tang phụ thân ta.Cũng là ngày đại hôn của Cố Khanh Tuyết, nàng trở thành thái tử phi tôn quý nhất Quốc triều.Sau này, Đông cung có thêm một vũ cơ.…
Tác giả : Truong Nha NguyetTop : Park Hyungseok • Daniel ParkBot : Hong Jae Yeol • Hong Jay••Trầm cảm là một trong số những loại bệnh không thể chỉ chữa được bằng thuốc , mà còn phải chữa bằng tâm , một khi đã chữa , là phải chữa hết đời. Và Hyungseok chính là liều thuốc duy nhất của JaeYeol .•• "....tớ....đau quá....."…
"Không phải...tôi không phải quái vật...."...."Đừng, đừng bỏ em lại mà, xin anh........"Mình.......sống lại rồi sao?".....""CHÀO MÙNG ĐẾN VỚI MẠT THẾ, CON NGƯỜI"…
Isagi...em đến và đi như một cơn gió thoáng qua chúng tôiSau chiến thắng với U20 , em lại nói em sẽ rời đi ? bỏ chúng tôi lại ? không lẽ Bóng đá với em chỉ là 1 trò đùa thôi sao ? ....Người ra đi đầu không ngoảnh lại , người ở lại biết đi về đâu ? Xin em...1 lần nữa .....ở lại ....quay về với chúng tôi được không ? ........Hả ? đó có phải là em không ? cú sút đó , cái cách em đấu khẩu với đối thủ truyền kiếp của mình....tôi không nhầm chứ ? em đã trở lại rồi sao ? Nữ Hoàng Vị Kỉ trong lòng chúng tôi ?...Bọn tôi có được phép ở bên cạnh em suốt đời không ? thưa Nữ Hoàng ?…
Tôi là anti fan nhưng ko có nghĩa là tôi ghét em.....Tôi ko bt cảm xúc của mình là ntn nữa , tôi chỉ bt là tôi sẽ hi sinh hạnh phúc của mình để bảo vệ em đến hết cuộc đời này ^^…
''Hẹn ước không rờiMãi mãi mãi không buông''Đến tận sau này, mỗi khi nghe thấy cụm từ đó, trong lòng đều dậy lên mùi vị chua xót. Dù 7 năm có trôi qua, dù lòng tôi vốn dĩ đã nguội lạnh, nhưng vẫn không kìm được mà bật khóc.Tôi vẫn nhớ ngày hôm ấy, khi anh nắm tay tôi và nói câu đó, cảm giác như tôi đã nắm cả thế giới trong tay. Dẫu biết làm gì có thứ tình cảm nào là vĩnh cửu, vậy mà tôi khi đó vẫn ngốc nghếch đưa trái tim mình cho anh. Tôi vì câu nói đó mà tình nguyện cam chịu, tình nguyện đến bên anh.Người ta nói trái tim vỡ có thể hàn gắn lại, nhưng trái tim mất rồi, biết đi đâu tìm đây?Tôi từng là bông hoa chỉ nở vì anh, khi anh đi rồi, tôi liền tự mình tàn úa. Vì tôi chỉ có một đời, cả một đời này đều dành cho anh.Thế nhưng anh vẫn bỏ đi. Ngày hôm ấy nắng hoàng hôn hiu hắt, anh quay lưng về phía tôi, bóng dáng ấy cứ xa dần, xa dần, tuyệt không một lần ngoái lại nhìn.Tôi ngây ngốc cứ đứng như vậy, mặc cho gió biển thổi lạnh tê người, mặc cho màn đêm buông xuống. Hàng đêm đều mơ thấy cảnh tượng ngày hôm ấy, quay sang phía bên, chỉ vương lại một chút hơi ấm đã tàn.Anh ấy bỏ lại tất cả, bỏ lại bông hoa tàn úa này, bỏ lại cả tiếng yêu thương đã vỡ. Đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn nghĩ đó là một giấc mơ. Ừm, lòng tôi vốn dĩ đã nguội lạnh, giờ bị hai câu nói kia làm cho hoảng loạn.'' Hẹn ước không rờiMãi mãi không buông'' mãi mãi không buông, mãi mãi không buông, mãi mãi không buông..…
Trò chơi sống sót là một trò chơi.người chơi phải đi tìm các máy mã hoá và giải mã nhưng...khi bạn bị bắt và bị treo lên quả bóng và lại chỗ ghế tên lửa tất cả sẽ kết thúc.Tôi là một trong những người đó :tôi là....thợ vườn…
Trời mưa..Mưa nặng hạt..Cậu ngồi đó dưới gốc cây hoa anh đào năm ấy cậu và Happy đã đào lên tặng cô.Kí ức ấy cứ ùa về. Đó là khuôn mặt hạnh phúc cùng với nụ cười ấm áp của cô khi nhìn thấy cây hoa anh đào bảy sắc xinh đẹp ấy. Thật yên bình...Là lúc cô cười tủm tỉm khi biết ai đã làm điều đó cho mình..Là lúc cô choàng cổ ôm cậu và happy nói lời cảm ơn...Tại sao cậu lại ngu ngốc đến thế chứ? Cậu đã yêu cô..yêu từ rất lâu rồi...Khi nhìn thấy cô cậu chỉ muốn ôm thật chặt, nhìn thấy đôi môi của cô cậu chỉ muốn hôn thật sâu...Cậu yêu cô..rất rất nhiều.Nhưng cậu lại muốn ở bên cạnh cô ấy như vậy..Cậu muốn cô là của riêng mình. Cậu thật ích kỉ nhỉ? Chỉ có điều ông trời thật trớ trêu.Vào cái ngày mà cậu định bày tỏ tình cảm với cô thì ông trời đã cướp mất cô đi...Lúc đó cậu chỉ muốn từ bỏ tất cả để đi cùng cô đến tận chân trời, cuối đất.Sắp rồi...."L..lu...lucyy?"Là cô thật sao? Cô đang đứng trước mặt cậu.Mỉm cười.Một nụ cười toả nắng sưởi ấm trái tim cậu, cứu sống lấy con tim đang đập mà đã chết. Cô ôm cậu.Cậu thật sự rất bất ngờ nhưng rồi cậu lại cảm thấy rất hạnh phúc." Nếu đây là một giấc mơ xin hãy cho tôi không bao giờ tỉnh dậy"_ Nastu Dragneel.Tóm tắt truyện…
" Cậu đang làm gì vậy Lâm Lâm"Hạ Hạ bay vào lòng Nghiêm Hạo Tường,thật thơm ,thật ấm . Ngước mặt nhỏ đáng yêu lên nói nhỏ nhẹ " Tớ nhớ cậu,đã gần 1 tuần ko ôm cậu rồi"Nghiêm Hạo Tường phụt cười xoa đầu cậu ,hôn nhẹ lên khoé môi mềm mại ,ôn nhu mà nhìn lại"Vậy tớ ôm cậu cả ngày luôn, tới lúc tớ hết muốn ôm luôn"Hạ Tuấn Lâm cười hạnh phúc dụi dụi đầu vào ngực hắn mà hít mùi đàn hương trầm tính .Cậu nhìn sợi dây chuyền trên cổ hắn ,cô ấy thật đẹp . Nhưng chỉ cần cho tớ ích kỷ một lát thôi tớ xin cậu đấy.Vậy là thanh xuân đã qua.Trải qua biết bao nhiêu sóng gió rồi cuối cùng lựa chọn của cậu vẫn là cô ấy .Tớ đứng dưới khán đài nhìn cậu và cô ấy lộng lẫy trong bộ lễ phục .Cậu cười thật hạnh phúc nhìn tớ .Tớ đáp lại bằng ánh nhìn vui vẻ nhưng chứa đựng bao nhiêu chua sót.Tớ đợi cậu tới đây là hết rồi,ngón áp út của cậu lấp lánh chính là lúc tớ biến mất khỏi thế gian.Yêu cậu ,nếu có kiếp sau xin hãy cho tớ và cậu mãi là... người dưng_Hạ Tuấn Lâm…
"Đừng lo...tôi sẽ còn bám em dài dài đấy"Truyện được lấy nội dung theo 70% trong sách Những nhân vật đều thuộc về tác giả J.K.Rowling, không có ai là của tôi cảArtist bìa:Sadfishkid…
Trong một ngõ nhỏ lấy sáng không thể chiếu đến nơi ấy đặt một chiếc thể đầy máu . Hai hốc mắt rỗng tuếch hai con mắt xám xịt lăn lông lốc bên cạnh thi thể.Trong lồng ngực trống rỗng nơi trái tim không còn ở đây. Xung quanh là vài con chó mèo hoang ngửi được mùi tanh từ cái xác mà tới gặm nhấm thì thể. Đến khi có người phát hiện ra thì cái xác gần như không còn gì nhìn như là một miếng thị lợn lớn thối rữa đó người ta không cần mà vứt đi. Chắc rằng nếu cái xác không tỏa ra mùi hôi khinh khủng lần ra đường ngoài thì cũng không ai phát hiện ra cái xác đó.…
Nam nó khẽ lấy tay lau đi từng vệt nước mắt trên má tôi.Sự ân cần chu đáo này khiến tôi có cảm giác như mấy năm trước.Lần rung động đầu tiên của tôi.Đôi mắt nó chứa đầy sự dịu dàng,tôi ghét nó không muốn rung động vì nó mà làm khổ bản thân nữa!Tôi gạt tay Hải Nam,chuẩn bị đứng lên nó cố ý kéo tay tôi xuống đối diện với mặt nó.-"Hến...bé Hến ghét tao đến vậy hả?"Nó mếu...nó đang mếu với tôi?Khuôn mặt đẹp trai của nó bây giờ đang dần đỏ lên,trong đôi mắt đen láy sâu thẩm đó ấy vậy mà lại có nước sắp tràn ra.Tôi khẽ gật đầu với nó.-"Mày cho tao cơ hội được không?Mày đừng nhìn thằng đấy với ánh mắt duy nhất đó nữa,hãy nhìn kĩ xem xét tao một tí đi!"Mắt nó ngấn lệ nhìn tôi.Tôi phải làm gì đây?Lần đầu tiên tôi thấy nó khóc,lần đầu tiên tôi thấy nó phải gào lên nói những câu đáng thương như vậy.Đúng thật,tôi còn tình cảm với nó nhưng đó là tình cảm đã bị chôn sâu từ lâu vệt trước.Bây giờ còn không?Nó lau nước mắt đi,ôm tôi vào lòng và xoa đầu tôi.Cái giọng trầm trầm của nó khiến tôi muốn nghe mãi...-"Xin một lần nữa hãy nhìn về phía tao..làm ơn lần trước có sai cũng có hiểu lầm...thật sự tao yêu mày mất rồi Vân Anh.."Truyện Hến Hoàn Hải (Hến quay lại với biển) do tác giả Hàn Yên cùng Mặc Cẩn Nhiên viết.Ngôn phong có phần tục tỉu nhưng đó là phản ánh hiện thực của học sinh ngày nay!Nếu có ý kiến về bản quyền xin liên hệ trước khi up lên các trang mạng xã hội khác nhé?…
Trần Ngọc Bảo An. Một cô gái 20 tuổi, trong lúc nguy hiểm khi gặp hỏa hoạn ,cô bất ngờ xuyên không vào 1 nữ phụ trong cuốn truyện ngôn tình cẩu huyết đang doc.gặp 2 tên hung thần. Bị đuổi cùng diệt tận. Chuyển đến một nơi ở mới. Gặp 4 anh chàng trong câu lạc bộ của ngôi trường mới. Câu chuyện của cô bắt đầu từ đó....…
Như Mộng.Tác giả: Tuyết Lam.Thể loại: Linh dị thần quái, trinh thám, cổ xuyên kim, 1x1, HE.Một thân bệnh tật khó lường công x Lạnh lùng giá trị vũ lực cao thụ.Nhân vật chính: Kim Thái Hanh x Điền Chính Quốc.Bốn ngàn năm luân hồi chuyển thế, thật sự có thể một lần quên sạch?Hiện thực và mộng ảo chồng chéo đan xen, ký ức đẹp đẽ tưởng chừng như ác mộng.Điền Chính Quốc nhìn người trước mắt, anh ta nói một câu liền giơ tay che miệng ho một lần, thân thể lung lay sắp ngã, dường như chỉ cần một cơn gió lạnh thổi ngang qua cũng có thể khiến anh ta ngất xỉu vậy.Kim Thái Hanh: "Ngại quá...khụ khụ...tôi có chút bệnh tim."Nói dối.Kim Thái Hanh: "Vốn đang đi tìm tư liệu tham khảo, không ngờ lại bị lạc đến đây."Điền Chính Quốc: "Tìm chút cảm hứng ấy mà, tôi là nhiếp ảnh gia."Nói dối.Hai người không chút trở ngại mà trợn mắt nói dối đối phương.Điền Chính Quốc: "Tôi đã từng gặp anh chưa?"Điền Chính Quốc, đã bốn ngàn năm rồi, có nhớ ra tôi không?…
Dô đọc đê có mô tả đâu mà nhìn :))…