Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
202 Truyện
CHUÔNG GIÓ MÙA HÈ

CHUÔNG GIÓ MÙA HÈ

7 0 4

CHUÔNG GIÓ MÙA HÈ🎐Tác giả: Tiểu Tuyết Miêu🎐Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Thanh xuân vườn trưởng, truyện Việt Nam🎐Số chương: Chưa cập nhật🎐Lịch đăng bài: thứ 4 hàng tuần ____________________________🎐Văn án:Gió thổi lay hàng lau, mùa hè về trước ngõ.Trước cửa lớp chúng tôi có một chiếc chuông gió.Mỗi lần gió lùa qua, chuông khẽ reo, âm thanh trong trẻo như tiếng cười của tuổi trẻ. Người ta truyền tai nhau rằng nếu bạn đứng trước chuông gió và cầu nguyện, cảm xúc ấy sẽ theo làn gió mà tìm đến người kia-dù chẳng nói thành lời, vẫn mong họ một lần lắng nghe.Trích đoạn nhỏ:"Nè, đừng có kéo tóc tớ nữa." Tôi quay xuống, nheo mắt nhìn Đăng, cậu bạn bàn dưới đang bày ra vẻ mặt tội nghiệp giả vờ vô tội.Đăng nhún vai, hai tay giơ lên như thể chẳng liên quan gì đến vụ này. "Tớ có làm gì đâu." Nói rồi mắt cậu nhìn thẳng vào tôi, còn khóe môi thì nhếch lên đầy ẩn ý.Tôi chưa kịp phản ứng thì lại cảm nhận được một cái nhéo nhẹ ở vạt áo. Lần này không cần suy nghĩ, tôi nhanh như chớp giật cây bút bi trên bàn, khẽ đánh vào tay cậu ta.Đăng giật mình, suýt bật ra tiếng cười, vội che miệng, nhưng bờ vai khẽ run lên vì cố nhịn. Tôi quay mặt đi, giả vờ nghiêm túc tiếp tục ghi bài, nhưng bàn tay vẫn nghịch nắp bút, khóe môi chẳng giấu được nụ cười mím chặt.Phía sau, Đăng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn theo bóng lưng người trước mặt.Tiếng chuông gió ngoài cửa sổ lại vang lên khe khẽ. Giữa những ngày tháng tưởng như bình thường ấy, có ai đó đã kịp giữ lại một điều gì đó rất…

Thích

Thích

32 7 32

Tác giả:Cảnh Hành [ na9: Lý kiều+nữ9:Diệp thích ]Thể loại:Ngôn TìnhNguồn:hobaney.wordpress.comTrạng thái:FullNgười ấy nói, nếu không phải vì mẹ tôi, người ấy một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn tôi.Cho nên người ấy đối với tôi hết mực nuông chiều, chẳng qua là yêu ai yêu cả đường đi.Nhưng mà điều tôi muốn, cũng chỉ là một cái nhìn của người ấy mà thôi.--- -----" Diệp Thích, tôi chịu cô đủ rồi!"" Diệp Thích, nếu không vì mẹ cô, tôi đến ngay cả liếc nhìn cô, tôi cũng không muốn!""Diệp Thích..."Thời thơ ấu, đứa con gái thuần khiết vốn sớm mất đi người thân đã tận mắt chứng kiến người đàn ông kia rơi nước mắt vì sự ra đi của người cô gọi là mẹ.Hơn mười năm trôi qua, ký ức hôm nào đã mọc rễ hóa thành thứ tình yêu cố chấp đến mù quáng, đến cuồng si.Cô đã quen với sự nuông chiều, quen cảm giác ấm áp của vòng tay kia, quen dựa dẫm và từ bao giờ, cô đã quên mất rằng, trong trái tim hắn, đã khi nào có hình bóng cô?Tình yêu, khát khao, nỗi mong nhớ ấy, tất cả đều chỉ thuộc về một người đàn bà đã khuất!Nhưng, khóc lóc thì có ích gì? Khóc lóc có thể làm tan chảy trái tim băng giá đó sao?Kiêu hãnh, mạnh mẽ, dám yêu, dám hận.Diệp Thích đã quyết định đặt tất cả tình yêu, niềm tin mình vào ván cờ với số phận.Tuy nhiên, cuối cùng, cô lựa chọn buông tay, từ bỏ mọi ký ức ngọt ngào từng có bởi suy cho cùng, tình yêu, nào có thể cưỡng ép?Nặng lòng bởi cái chết của Lãnh Hoan, mối tình đơn phương khắc cốt ghi tâm khiến Lý Kiều, đại thiếu gia nhà họ Lý đã khép lòng mình lại.Thời gian…