Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
vị chanh là take bị dồn đến tận cùng khổ đau mà hắc hóavị caramel là takemichi và những câu chuyện nhỏ về cuộc sống đời thường của mình và 19 anh chồng:)))ĐÃ NGỌT LÀ NGỌT SÂU RĂNG VÀ ĐÃ CHUA LÀ CHUA RÁCH RUỘTtruyện có chứa yếu tố bl, không bám sát cốt truyện chính nên ai khôn thích vui lòng bỏ qua trong im lặng! Xin cám ơn -WhiteDiamond745/Danniyeon-…
Chiều nay trời đổ mưa bất chợt, kiểu mưa Đà Nẵng ấy. Nó đến nhanh như tâm trạng con gái nhưng lại dai dẳng như deadline môn Toán.Tôi mắc kẹt trong thư viện, không mang theo áo mưa, ô thì chắc đang nằm trong ngăn bàn ở lớp. Bảo Trân thì trốn từ tiết ba, còn tôi thì ngồi ở cái bàn gần cửa sổ, gõ nốt file trình bày cho CLB Học thuật."A, thì ra có người đang stress." - Một giọng trầm quen thuộc vang lên sau lưng tôi.Tôi ngẩng đầu. Không bất ngờ lắm khi thấy Đinh Nguyễn Gia Huy kéo ghế ngồi xuống đối diện."Tao đang bận." - Tôi nói, gõ phím nhanh hơn để né ánh nhìn của nó."Tao cũng bận. Nhưng bận... nhìn người ta." - Nó cười. Mắt long lanh như thể trời mưa ngoài kia cũng đang nghe lén chúng tôi.Tôi liếc nó. Vẫn mặc sơ mi trắng, nút áo trên cùng mở hờ hững, kiểu vừa ngoan vừa khiến người khác muốn... dán băng keo lại.Mà tôi là người miễn dịch. Đúng không?"Đừng nhìn nữa. Nhìn lâu dính lời nguyền đấy."Gia Huy bật cười, chống cằm nhìn ra ngoài:"Tao cũng có lời nguyền. Cứ dính vào một người là không rút ra được."Tôi im lặng. Ngoài kia mưa vẫn rơi. Trong đây thì... hình như tim tôi hơi lệch nhịp.Tôi gõ tiếp. Được ba dòng, Gia Huy kéo nhẹ tay áo tôi."Ê Vy Anh, mày thích người như nào?"Tôi hơi đắn đo một chút:"Chắc là người trưởng thành. Giỏi hơn tao. Và... không làm tao mất tập trung."Cậu ta nghiêng đầu cười:"Chết rồi. Tao chỉ đạt tiêu chí cuối.""Tiêu chí gì?""Làm mày mất tập trung."Tôi liếc nó:"Tự tin bớt đi."Ngay lúc đó, tôi cảm thấy tay nó hơi siết lấy tay tôi. Không mạnh, nó khiến tôi có một cảm giác đó chỉ l…
Truyện được xuất bản bởi _ Đại Dương ☔🌊Nguyên tác chính lẫn nhân vật thuộc về tác giả _ J.K Rowling Vui lòng không đem ý tưởng, reup truyện đi nơi khác khi không có sự cho phép của tác giả Đồng nhân văn này.Chỉ đăng trên nền tảng truyện tiểu thuyết Wattpad và MangaToonLưu ý: là thể loại fanfiction, không đọc được xin rời khỏi. Đừng nói lời cay đắng-cảm ơn đã đọc"Tôi ghét anh, giờ thì im miệng lại đi""Tommy a Tommy, ta đường đường chính chính là người nuôi dưỡng ngươi. Ngươi hà cớ nhẫn tâm với ta?""Thế thì đã sao? Rynn, dù là thế anh vẫn không là gì với tôi cả!""Tom, mẹ ngươi để ngươi lại cho ta chăm sóc, ngươi biết đó là cái nợ ngươi sau này phải trả cho ân huệ này không? Hơn nữa, từ khi ngươi sinh ra, ta đã định trước ngươi là bạn đời của ta rồi. Đừng có ở đấy mà trẻ con nữa cậu bé, ta và ngươi- chúng ta chính là gia đình""Tại sao?""Hỏi cho đầy đủ câu vào nhóc con, không có sao chăng gì ở đây hết. Ta là gia đình của ngươi, và ngươi cũng là bạn đời của Phượng Hoàng cao quý này!"Tom Riddle ghét cay ghét đắng Rynn lắm nhưng hắn cũng chỉ có mỗi Rynn là đồng hành từ bé, chỉ có mỗi cậu là gia đình, là chỗ dựa tinh thần cũng là bạn đời đồng lữ. Ai cũng có sai lầm, nhưng sai lầm lớn nhất của hắn chính là đánh mất Rynn, đến tận khi trong vòng tay hắn là thân xác không hơi tàn. Hắn mới nhận ra, bản thân đã yêu Ryan Lousie đến nhường nàoRynn của hắn, Ryan Lousie của độc nhất Tom Riddle. Trân quý của hắn, kiêu ngạo của hắn, niềm tự hào của hắn. Món bảo vật trong ngân khố hắn…
Chờ đợi, đôi khi là những ngày dài ngập tràn nhớ nhung và mong mỏi. Màu tím - dịu dàng và lặng lẽ - như ánh hoàng hôn buông xuống, phủ lên mọi thứ một sắc thái mơ màng, nồng nàn.Trong những khoảnh khắc im lặng ấy, trái tim vẫn thổn thức, khao khát một tiếng gọi thân thương, một ánh mắt trìu mến. Sự chờ đợi không chỉ là đếm từng ngày từng giờ, mà còn là hành trình của tình yêu, của hy vọng và cả những giấc mơ chưa trọn vẹn.Giữa bao khó khăn của cuộc sống, giữa những thử thách và sóng gió, chính màu tím ấy - màu của sự kiên nhẫn và chân thành - dạy cho ta biết thế nào là yêu thương thật sự và chờ đợi với cả trái tim mình.…
Yin x WarNgười mẫu/Diễn viên x Vận động viên quần vợtXin chào cả nhà Mooyors yêu dấu, tui đã đọc được bộ truyện này và cảm thấy dễ thương lắm, nên tui muốn chia sẻ với mọi người. Thật ra truyện gốc nó bằng tiếng Anh và ở trên AO3 cơ, nhưng nếu Yors nào muốn đọc bằng tiếng Việt cho thân thương gần gũi thì hãy bơi vào đây nhé. Tui đã xin phép và được tác giả đồng ý. Tui sẽ dẫn link truyện gốc và cả account của tác giả trên X cho những ai quan tâm nha.Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/64087195/chapters/164428027Link X của tác giả: https://x.com/jeh_aen_altCảm ơn cả nhà đã dành thời gian để đọc phần mô tả này. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, cứ comment thoải mái nha, tui thích được tương tác với các Yors lắm. Hẹ hẹ.…
"Chà...cũng đã 2 năm rồi nhỉ?Có lẽ đã đến lúc ta lại chuẩn bị lên đường rồi,lần này ta sẽ không mắc thêm sai lầm nào nữa...Thôi đủ rồi,đi đến Sabaodies thôi,chắc là mấy tên đó đang đợi ta đây,lên đường thôi!Hy vọng sau gần 2 năm không gọi cho Vivi thì hy vọng cô ấy sẽ không giận,hihi"-HirotoĐã 2 năm rồi kể từ khi Cuộc Chiến Thượng Đỉnh kết thúc,băng Mũ Rơm đã hoàn thành khoá huấn luyện của mình và mỗi người trong băng đều đã trở nên mạnh mẽ hơn để có thể đương đầu với sóng gió của Tân Thế Giới.Cũng tại Tân Thế Giới này,bí mật về thân thế của Hiroto sẽ chính thức được bật mí...Đây là phần 2 của bộ truyện "Kẻ thay đổi vận mệnh nhân loại",nối tiếp phần cũ vẫn sẽ là câu chuyện về quá trình khuấy đảo thế giới ảo của Hiroto,mong mọi người đón nhận và bỏ qua những sai sót❤️❤️❤️…
Người ta vẫn nói: mọi công trình đều bắt đầu từ một bản thiết kế.Tình yêu cũng vậy, chỉ khác là, không ai có thể tính trước phần sai số của trái tim.Minho và Jisung từng vẽ nên bản thiết kế của riêng họ - một quán cà phê nhỏ, một giấc mơ chung, và một lời hứa chưa kịp giữ.Nhưng bản thiết kế của trái tim vốn chẳng bao giờ hoàn hảo.Một người chọn hận để quên.Một người chọn yêu để tồn tại.Giữa đổ vỡ và tái sinh, giữa tha thứ và dằn vặt,họ học cách yêu một lần nữa - không phải để bắt đầu lại,mà để hiểu rằng có những bản vẽ, đôi khi, phải mất cả một đời mới có thể vẽ nốt đường cuối cùng.Blueprint - bản thiết kế đầu tiên, cũng là bản không ai có thể sửa.Mọi công trình đều bắt đầu từ nó, và đôi khi cũng kết thúc vì nó.Tình yêu cũng vậy: những đường vẽ đầu tiên của trái tim, dù mờ hay lệch, cũng sẽ in sâu mãi mãi - không thể tẩy xóa.…
Nhớ vote cho tác giả nha. Đừng đọc chùaTác giả:Hốt Nhiên Chi GianThể loại:Ngôn Tình, NgượcNguồn:lauvongnguyet.wordpress.comTrạng thái: Hoàn Tên gốc:Suốt đời chỉ yêu emEdit: Lạc Bối BốiKhi một sinh mệnh sinh ra lại có một sinh mệnh ra đi...Một quy luật của tự nhiên, rất đõi bình thường, như việc cái cũ không đi sao cái mới tới. Chỉ là đây là một sinh linh bé bỏng, chưa kịp nhận yêu thương lại vội vã xa rờiCả anh và cô vì một thời bồng bột, mà trả giá cả yêu thương, đổi lại là đau lòng, là dằn vặtAi cũng lựa chọn một con đường riêng cho mình, người chọn cách trốn tránh, người chọn cách ra điNhớ lại thuở nhỏ, cô lúc nào cũng theo đuôi anh nhưng anh lại không đếm xỉa tớiVậy mà khi thiếu thời, anh ngược lại bá đạo muốn giữ cô làm của riêng, chỉ tham lam đôi mắt cô con tim cô và tâm hồn cô đều chỉ chứa mình anhAi cũng ngỡ đối phương không yêu thương mình, ai cũng ngỡ mình chẳng bao giờ còn có thể gặp lại nhau được nữa, cũng ngỡ rằng nỗi đau khôn nguôi ấy sẽ mãi khắc ghi và tình yêu từ thuở bé mãi chẳng còn cơ hội nối liền hai con tim tan vỡCó lẽ tuổi trẻ dại khờ, nhưng hôm nay, không phải yêu thì là gì? Hai người vốn yêu nhau, lại chỉ có thể yên lặng chờ đợi. Họ yêu nhau sâu đậm như vậy, lại không có cách nào đến gần đối phương. Có thể hay không, cho họ gần lại một chút, có thể hay không, cho họ nhận ra trái tim nhau. Có thể hay không, khi nhìn nhau, không hề là mộng ước, có thể hay không, vứt bỏ tất cả, không trói buộc, không có gông xiềng.Không có tình yêu nào là thuận buồm xuôi gió, tình…
Tôi là Lê Hạ Phương, mười lăm tuổi.Có một bí mật mà tôi đã giữ cho riêng mình suốt bao năm: tôi thích Lâm Hoàng Phong - cậu bạn học cùng tuổi.Từ lần đầu tiên cậu va phải tôi ở hành lang năm lớp 1, đưa tay đỡ và dịu dàng hỏi: "Mình xin lỗi, cậu có sao không?", trái tim tôi đã lỡ nhịp. Lớp 5, khi tôi bị hiểu lầm và bị cả lớp cô lập, cậu lại là người con trai duy nhất đứng về phía tôi, cùng tôi nghịch ngợm viết mấy dòng chữ ngốc nghếch trên bảng... Khoảnh khắc ấy, cậu giống như ánh sáng rực rỡ chiếu vào thế giới tăm tối của tôi.Rồi thời gian trôi, lên cấp 2, cấp 3... tôi vẫn cứ âm thầm dõi theo cậu. Tôi không ngờ rằng, có một ngày, khi chúng tôi trở thành bạn, cậu lại dần thích tôi, giống như cái cách tôi thích cậu từ rất lâu rồi.Và đến khoảnh khắc cuối cùng của tuổi học trò - ngày chụp ảnh tốt nghiệp, cậu con trai năm ấy cuối cùng cũng nói ra lời tỏ tình... dành cho tôi.Đây là câu chuyện về mối tình đầu kéo dài từ thơ ấu đến thanh xuân, về một trái tim thầm lặng, và một lời hồi đáp muộn màng nhưng ngọt ngào vô tận.--------------"Ví dụ... một ngày nào đó, em nói em không còn thương anh nữa thì sao?"Giọng Hạ Phương khẽ run, đôi mắt lấp lánh dưới bầu trời đầy sao.Hoàng Phong im lặng vài giây, ngước nhìn lên bầu trời cao rộng. Anh mỉm cười nhẹ, rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm ấm:"Anh chỉ buông tay... nếu biết em đã chọn một người khác. Còn nếu em nói không thương anh nữa... thì mặc em nói, anh vẫn thương em như cũ. Vì tình yêu vốn dĩ sẽ đi qua nhiều giai đoạn, đúng kh…
Ta thấy... một kẻ giả danh. Vận may mỉm cười với kẻ dối trá ấy, nhưng nụ cười của hắn chỉ gieo rắc tai ương xuống tận Canh Mệnh nhân gian. Một Quái Vật, với đôi mắt thấu suốt đất trời, trỗi dậy. Bao linh hồn lạc lối, bao kiếp người bất an, giờ cuộn xoáy trong nỗi kinh hoàng vô tận......Trong im lặng mênh mông, giữa làn sương mờ ảo, Ta tái sinh. Không phải kẻ đã ngã xuống. Mà là một bản thể khác, được tôi luyện từ ánh sáng leo lét cuối cùng của Vận Mệnh.Câu chuyện ấy... chưa hề kết thúc. Nó chỉ vừa mới... bắt đầu lại.Sybill Patricia TrelawneyGhi trong cơn xuất thần, dưới vòm nhà Thiên VănNgày 4 tháng Sáu, năm 2025…
Ta thấy... một kẻ giả danh. Vận may mỉm cười với kẻ dối trá ấy, nhưng nụ cười của hắn chỉ gieo rắc tai ương xuống tận Canh Mệnh nhân gian. Một Quái Vật, với đôi mắt thấu suốt đất trời, trỗi dậy. Bao linh hồn lạc lối, bao kiếp người bất an, giờ cuộn xoáy trong nỗi kinh hoàng vô tận......Trong im lặng mênh mông, giữa làn sương mờ ảo, Ta tái sinh. Không phải kẻ đã ngã xuống. Mà là một bản thể khác, được tôi luyện từ ánh sáng leo lét cuối cùng của Vận Mệnh.Câu chuyện ấy... chưa hề kết thúc. Nó chỉ vừa mới... bắt đầu lại.Sybill Patricia TrelawneyGhi trong cơn xuất thần, dưới vòm nhà Thiên VănNgày 4 tháng Sáu, năm 2025…
Một thời cấp ba từng ngập tràn tiếng cười, hoài bão và cả những rung động đầu đời. Tất cả đối với em vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức - nhưng với anh, có lẽ chỉ là điều gì đó mờ nhạt, đã bị thời gian cuốn trôi. Một lời hứa, một câu hẹn giản đơn, vậy mà anh lại quên mất.Tình cảm em từng dành cho anh sâu đậm đến thế, vậy mà anh lại có thể vô tình, dễ dàng bỏ qua như thể chưa từng tồn tại. Chúng ta từng rất thân thiết, vậy mà giờ đây, khoảng cách giữa hai ta lại xa đến lạ - đến mức một lời chào cũng trở nên gượng gạo.Em từng kể cho anh nghe tất cả, những điều nhỏ nhặt nhất. Còn anh thì im lặng, giữ kín mọi chuyện trong lòng. Anh từng gọi em là Mặt trời mùa hạ - thứ ánh sáng ấm áp trong những năm tháng đầy giông bão của anh. Vậy mà giờ đây, anh chẳng thể đợi em, cũng chẳng đủ kiên nhẫn để ở lại bên cạnh hay tâm sự với em.Những dòng tin nhắn không có hồi đáp, những cuộc gọi không người bắt máy - chúng khiến em lo lắng, hoang mang, rồi cuối cùng là tổn thương. Nhưng rồi, định mệnh một lần nữa đưa hai ta gặp lại, thật bất ngờ và ngẫu nhiên.Liệu chúng ta có thể một lần nữa ngồi cạnh nhau, cùng nhau nối lại sợi dây tình cảm đã đứt? Có thể không, để em lại một lần được hiểu nỗi lòng anh, còn anh được lắng nghe nỗi đau em giấu kín bấy lâu hai ta hiểu được nỗi lòng của nhau và cùng tìm ra sự thật, công lý, được đồng hành cùng nhau đến đầu bạc răng long?Một truyện ngôn tình hiện đại đồng tác giả: @LilySmith357 và @VnNh321 (bút danh: Evelyn Miller và Nấm). Cảm ơn mọi người đã đọc và…
Truyện này lấy ý tưởng từ cuộc đời đẹp như fanfic của cặp ji won và sunghoon nhé . Tớ biết là có nhiều người đã viết rồi nhưng tớ vẫn sẽ viết .. các bạn hãy để lại lời góp ý nhé ! Nếu bạn là Fan của cặp đôi này bạn sẽ thấy rất nhiều chi tiết trong câu chuyện này là thực , là chính miệng hai người ấy tự nói ra . Cùng xem là có bao nhiêu cái bạn biết nhé ! Bắt đầu thôi !♡À mà bạn nào đọc rồi thì cho ý kiến nhé , đừng im ỉm lướt qua , vài câu ngắn gọn là được rồi . Cảm ơn nhé !…
Season 2 của bộ truyện: [TouRan Fanfiction] Ngày nào cũng thật bất ổn. Kasen: Tên truyện là một câu hỏi tu từ mang ý nghĩa khẳng định rằng cái thứ gọi là 'tiết tháo' đã đánh mất từ lâu, một câu hỏi tu từ mãi mãi không có lời giải thích, không hồi đáp. Như một lời than oán của cô gái trẻ giữa dòng đー Saniwa: Im! E hèm... một lần nữa, chào mừng tới với bản doanh của bổn nương ta đây. Bổn nương là một hiền nhân xinh đẹp mĩ miều, thông minh tài năng, cao sang quý phái, nết na hiền thụー(Màn giới thiệu xin được phép kết thúc do Saniwa đã bị Hasebe tát cho một nhát lệch mặt vì phát biểu vớ vẩn)LƯU Ý: SS2 KHÔNG GIỐNG SS1 'CAUSE NÓ TRÀN NGẬP DRAMA AND DANMEI AND NGÔN LÙ CẨU HUYẾT TÔI NHẮC LẠI VÀ KHÔNG BAO GIỜ NHẮC LẦN 2: TOUDAN×SANI (YAGEN×SANI) RẤT NHIỀU ._. RẤT RẤT NHIỀU. NẾU KHÔNG THÍCH THỂ LOẠI NÀY XIN VUI LÒNG CLICKBACK AND TÌM BỘ FANFIC KHÁC. Well... Cái này được update sau cùng. Phần này tôi viết ra bởi vì quá ume Yagen và ume cả ngôn tình nữa, nên là OOC cực kì. Yagen ấy, à không, tất cả luôn. Tôi đặc biệt lưu ý readers khi đọc. Nếu không bias Yagen, tôi khuyên các cô không nên bắt đầu. Thật đấy. Mà... Thôi thì cứ đọc nếu muốn ây...Tôi muốn bỏ đăng cái fic này vì khi đọc lại tôi thấy nhục nhã quá, nhưng thây kệ, tôi vẫn còn update 1 số chap lẻ tẻ trong lúc hứng thú viết ra. Btw, vẫn có funny thôi UvU Author: San Dương - Saniwa Shinomiki Shiki. Disclaimer: Nhân vật không thuộc về tác giả, nhưng số phận thì có. Rating: PG-13Category: FanfictionStatus: DoneSummary: Chỉ là những tháng ngày bình thường nhưng không được bình thường cho lắm ở m…
Invisible String Theory - Lý thuyết sợi dây vô hìnhTrong văn hoá phương Đông, người ta cho rằng: giữa những linh hồn có duyên, luôn tồn tại một sợi dây vô hình được buộc lại đâu đó trong vũ trụ. Nó không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, chỉ có thể cảm nhận khi thời điểm đến. Có lẽ vì vậy mà đôi khi, hai người cứ mãi lạc nhau... đi qua cùng một con phố, cùng một quán cà phê, cùng một khung giờ... mà chẳng hề hay biết. Vũ trụ vẫn kiên nhẫn giữ họ ở hai đầu sợi dây, để mỗi người phải đi qua đủ những mùa cô đơn, đủ những tổn thương cần thiết, rồi mới có thể gặp nhau trong phiên bản trọn vẹn nhất của chính mình.Và khi khoảnh khắc ấy đến, mọi thứ dường như trùng khớp kỳ lạ. Một cái nhìn, một giai điệu quen thuộc, hay chỉ là hơi thở của gió - cũng đủ khiến họ nhận ra: À, hóa ra là người này. Không một chi tiết nào lệch khỏi nhịp định sẵn, như thể vũ trụ đã âm thầm viết nên bản nhạc của riêng hai người.Có lẽ, không có cuộc gặp nào là ngẫu nhiên. Chỉ là, có những sợi dây đã được buộc sẵn từ rất lâu và hôm nay, chúng mới khẽ rung lên.Vì khoảnh khắc ấy cuối cùng cũng sẽ tới, nhất định!"Thuận theo tự nhiên đi em. Vì, tự nhiên ở đây, là em đó bé".Nhật ký ghi lại cảm xúc của tác giả đối với những khoảnh khắc rung động của hai chàng muse '🍊🍓' sẽ khởi hành ngay lúc này, cùng một series hoàn toàn mới: "Dự Báo Thời Tiết Hôm Nay thế nào"?Mọi chi tiết trong fic hoàn toàn là giả tưởng, không có liên quan tới người thật. Vui lòng không đưa nó ra khỏi wattpad. Gracias 💛💙.…
~~~~~~~QUÁ KHỨ~~~~~~-"huhuuu.... Tớ ghét cậu" Tiếng khóc nức nở của SeungRi làm ai đó thoáng đau lòng-"Đừng khóc.. tớ xin lỗi mà !!"- "Tớ ghét cậu!! Đi đi... HUhu"-"Tớ xin lỗi mà!!" * nhích lại ôm *-* Vùng ra * "Cậu tránh ra đi!! Tại cậu tớ mới bị té."-* Ôm chặt hơn * "Nếu cậu cứ bướng như vậy tớ sẽ hun cậu đấy SeungRi a ~~" Vì không dỗ được cậu nhóc này nên JiYong đã nói vậy để cậu sợ mà nín khóc -* Nín bặt... Ngồi im *Tôi là SeungRi còn cái tên chuyên ra lệnh và ức hiếp tôi đó chính là JiYong. Hắn là một tên cực kì đáng ghét, khó ưa, chuyên bắt nạt, vô tâm....... Và có một ngày, tôi hỏi anh:-"Nếu tớ đi xa cậu, thì cậu có đi tìm tớ không?"-"Chắc chắn tớ sẽ đi tìm cậu!! Dù có lật tung cả thế giới tớ cũng sẽ tìm ra cậu!!"- "Thật không? JiYong."- "Thật mà"-"Tại sao cậu lại tìm tớ?"-"Tại vì... Tớ yêu cậu *cười*"-"Tớ cũng vậy *cười tươi, tớ sẽ luôn ở bên cậu"Nói rồi SeungRi vì ngượng mà bỏ chạy-"SeungRi!!! ĐỪNG"*KÉT..... Rầm *- "SEUNGRI, KHÔNG"JiYong bang hoàng trước cảnh tượng này, người con trai cậu yêu đã nằm dưới nền đá lạnh lẽo, máu lan tỏa khắp nơi!!!…
Người ta vẫn nói: mọi công trình đều bắt đầu từ một bản thiết kế.Tình yêu cũng vậy, chỉ khác là, không ai có thể tính trước phần sai số của trái tim.Soonyoung và Jihoon từng vẽ nên bản thiết kế của riêng họ - một quán cà phê nhỏ, một giấc mơ chung,và một lời hứa chưa kịp giữ.Nhưng bản thiết kế của trái tim vốn chẳng bao giờ hoàn hảo.Một người chọn hận để quên.Một người chọn yêu để tồn tại.Giữa đổ vỡ và tái sinh,giữa tha thứ và dằn vặt,họ học cách yêu một lần nữa - không phải để bắt đầu lại,mà để hiểu rằng có những bản vẽ,đôi khi, phải mất cả một đờimới có thể vẽ nốt đường cuối cùng.Blueprint - bản thiết kế đầu tiên, cũng là bản không ai có thể sửa.Mọi công trình đều bắt đầu từ nó, và đôi khi cũng kết thúc vì nó.Tình yêu cũng vậy: những đường vẽ đầu tiên của trái tim, dù mờ hay lệch, cũng sẽ in sâu mãi mãi - không thể tẩy xóa.…
Anh trai Hoàng Minh của tôi vừa mới tốt nghiệp Học viện Cảnh sát, hiện đang làm công an ở bộ phận hình sự, nên anh có thể giúp đỡ tôi và Linh.Anh và tôi ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt anh sắc sảo làm tôi trở nên can đảm hơn. Tôi hít sâu, cố gắng bình tâm lại và kể từ đầu đến cuối câu chuyện kỳ dị mà tôi vừa trải qua. Nghe tôi nói, anh im lặng nghe rồi chốc lại nhíu mày:"Khói trắng với khói tím? Mày chắc không?""Còn gì nữa?""Hình như... như lúc sắp ngất, em còn thoáng thấy một bàn tay phát sáng nữa... Nó bốc lửa ghê lắm..." Nhớ lại cảnh đó, tôi không khỏi cảm thấy rùng mình, cảm giác bất an cứ bén rễ trong lòng tôi từ nãy đến giờ phút này. "Bàn tay phát sáng?""Ừ, như có ma vậy á anh!""Nhảm nhí, trên đời làm gì có ma." Anh trai tôi hừ một tiếng. "Chắc chắn là có kẻ thấy mày và Linh lạc đường nên bày trò rồi ăn cắp tiền đấy. Được rồi, để anh báo cấp trên xin lệnh điều tra đã. Dám đụng vào em tao hả?".....Thể loại: Trinh thám nhẹ đô, teenfic, có yếu tố tình cảm gia đình.Cảnh báo: Truyện trinh thám đầu tay, nhạt như nước ốc, tình tiết dễ đoán, nên đọc giải trí vì truyện cực kỳ đơn giản không hack não không phức tạp, không thể đỉnh nóc kịch trần như Sherlock Holmes được. Nếu có lỗi logic thì hãy góp ý để tác giả sửa lỗi, xin chân thành cảm ơn.…
Cuộc đời không như là mơ. Cuộc sống hằng ngày ám ảnh với những người đàn ông đam mê dục vọng kia thật là... Không còn chỗ nào để nói! Tôi đâu phải là gái điếm hay gái bao gì đâu cơ chứ. Muốn làm mấy truyện tởm lợm, kinh tởm kia thì đi thuê gái mà làm. Tôi chẳng phải là thứ " đồ chơi " để mấy người hành hạ từ ngày này sang ngày khác. Mỗi khi sáng dậy, tôi lại thấy cơ thể mình mệt mỏi, đau ê ẩm không dứt. Chỉ vì để thoả mãn dục vọng của mấy người. Đám đàn ông các người thật tệ hại. Đến cả mẹ tôi cũng không hiểu được truyện gì đã xảy ra với tôi hằng ngày. Đàn ông là 1 thứ tệ hại, kinh khủng nhất mà Chúa đã tạo ra. Amen... Bao giờ tôi mới hết cảm thấy chán ghét cuộc sống quái đản này cơ chứ? Ừ! Phải rồi! Cái chết. Chỉ có tìm đến cái chết tôi mới cảm thấy thanh thản hơn nhưng còn mẹ. Mẹ sẽ sống ra sao khi không có mình? TÔI KHÔNG PHẢI CON ĐĨ. Note : Mình viết truyện này để sẻ chia nỗi đau, nỗi buồn sâu thẳm trong con tim mỗi người có hoàn cảnh giống như nhân vật trong truyện. Mong readers đón đọc!!! Cảm ơn mọi người đọc và ủng hộ truyện của mình. Thank you. Gamsa. Merci.…