[RhyCap] Xàm xí cùng OTP
đăng truyện xàm xàm…
đăng truyện xàm xàm…
"Khi em lớnTrước mắt em là bầu trời trong xanhEm cứ vô tư chạy đi thật nhanh nào có biết được...Khi em lớn..."Em là kết tinh của tình yêu thương của ba và mẹ Tình yêu ấy ra đời với đôi mắt long lanh như cả bầu trời sao Tuy vậy nhưng tại sao bà nội với ba lại gọi em là sao chổi thế? Tác giả: Phương NghiThể loại: Vườn Trường, bạo lực học đường, SE, HE, ABOYếu tố: kinh dị pha lẫn hiphop⚠TẤT CẢ CHỈ LÀ "TIỂU THUYẾT"⚠Nhưng dựa trên những câu chuyện có thật của tác giả…
chỉ là những mẩu truyện nhỏ do trí tưởng tượng của tớ…
Có thể coá H nho…
đây có toi dau viết toi đó thể loại chắc oneshot Shotfic j đó nói chung nghĩ toi dau v toi đó v😅😅…
Ý tướng từ bài "tình đầu" của Tăng Duy Tân…
tất cả tình tiết trong truyện đều là hư cấu…
câu chuyện dựa theo chuyện tình của mình.…
OTP t ko cần bạn đục.Các nhân vật trpng này cũng có thể là người một vài lúc…
lu mình sẽ thay đổi 1 ít nha…
Jasmine -> là loài hoa nhài biểu tượng của một tình yêu nhẹ nhàng, thuần khiết và thuỷ chung…
Captani×Rhyder Bạn nào k thích thì qua nhaaa…
[...]Tôi ngỡ ngàng, lại nhìn vào cô bạn mới chuyển tới xóm.Trời ơi, con bé này có đôi mắt đẹp quá!Tôi đờ người, thậm chí đã vô thức nín thở trong lúc lỡ thả hồn trôi theo ánh mắt phẳng lặng và trong veo của cậu ta. Trong một khoảnh khắc, dù ngắn ngủi thôi, tôi đã nghĩ... mình đã lỡ chân sa vào một biển hoa dại rộng thênh thang không có điểm cuối.[...]-BAKCCTGL.-[Bóng ai kia cuối chân trời gió lộng] còn có tên khác là [Bóng ai đơn độc dưới đỉnh Bạch Dương], là một câu chuyện kể về cuộc đời của một cô bé mang tên Hoài Thu dưới góc nhìn của một cậu thiếu niên, theo chân cậu bé ấy trên con đường trưởng thành, xa cách rồi tái ngộ lại với người bạn cũ, sau này là tri kỉ.Cậu thiếu niên ấy thực chất không được nhắc tên dù đi suốt câu truyện, cậu bé vừa là người kể chuyện, vừa là một nhân vật quan trọng.Hoài Thu khép kín và chất chứa biết bao niềm tâm sự, với ánh mắt được liên tưởng tới một thung lũng, một thảo nguyên ngập gió, hay một đỉnh đồi đơn độc và lẻ loi. Hoài Thu không nói nhiều, cô bé cũng chả có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi tầm thường, nhưng đó cũng là điều mình muốn mọi người cảm nhận được, một sự bình thường và gần gũi trong một tác phẩm giả tưởng.Hoài Thu được lấy cảm hứng từ một phần câu chuyện của cuộc đời mình- nữ tác giả bộ truyện này, một cuộc đời bình thường, nhàm chán, buồn nhiều hơn vui, Hoài Thu hay khóc, rồi dần dà không khóc nữa, ấy là mình, Hoài Thu yêu nghệ thuật, nhưng rồi bị chính nghệ thuật đánh gục, ấy cũng là mình, nhưng Hoài Thu sẽ được hạnh ph…
Yết Giải nha…