Thơ với chả thẩn
Ổ thơ, hứng gì viết đó, dân chuyên có thấy xin nhẹ tay 👉🏼👈🏼💦…
Ổ thơ, hứng gì viết đó, dân chuyên có thấy xin nhẹ tay 👉🏼👈🏼💦…
Cô gái lương thiện chỉ vì bảo vệ bản thân trước màn kịch mà trở nên thâm sâu và suy tính.Màn kịch: bên ngoài tình thâm nhưng bên trong là một cuộc tranh đấu, sự giả tạo, mưu mô của hai anh em nhà họ CaoAnh em nhà họ Cao:- Cao Ngọc (White) : Anh đại diện cho màu Trắng. Một màu tinh khiết, ngay ngô và trong sáng. Người con trai lớn nhất của nhà Họ Bạch. Anh chàng thư sinh, hiền lành nhưng chứa đựng một quá khứ nhuộm đỏ.- Cao Hàn (Black) : Anh đại diện cho màu Đen. Một màu lạnh lùng, khó đoán và mơ hồ. Tính cách khó chịu nhưng tấm lòng rất ấm áp. Người con thứ của nhà Họ Cao. Anh là con thứ nhưng quyền lực lại vô hạn. Anh có tài năng nhưng ích kỷ.- Cao Lam (Blue) : Cô là hy vọng của nhà họ Cao. Cô con út nhỏ bé tinh nghịch. Dễ thương dễ gần nhưng cũng dễ làm người khác mệt mỏi.…
[Thế kỷ không xác định...] Chạy, Estia hốt hoảng, vội vàng đuổi theo những con người quan trọng với mình. Nhanh hơn, nhanh hơn nữa! Đôi chân cô mỏi nhừ, lồng ngực cô phập phồng theo nhịp thở gấp gáp, đôi đồng tử như chứa đựng cả bầu trời hoàng hôn dần bị bao phủ bởi màu sắc tuyệt đẹp của Huyết Nguyệt. Giống như chú chim nhỏ vùng vẫy nơi biển máu đỏ tươi, để rồi hoàn toàn bị nhấn chìm vào... Ah~ Nó mới tuyệt đẹp làm sao! Để cho nổi sợ xâm thực, Estia bàng hoàng, đồng tử mỗi lúc càng mở to hơn. Tại sao mọi thứ lại trở thành như thế này? Phải chăng đây là số phận an bài của kẻ bị nguyền rủa? Estia đã sắp đuổi kịp, một chút nữa thôi là bắt được hạnh phúc... Như tiềng gầm của mãnh thú, âm thanh của gió mạnh, như thể đang thét gào vì giận dữ, điên cuồng vồ lấy Estia. Nó xé toát mặt đất vững chắc, hất cô ra xa. Đập mạnh vào thân cây, Estia đau đớn, ho ra từng ngụm là máu tươi. Cô ngậm chặc miệng lại để ngăn cho những âm thanh yếu đuối không thể nào phát ra. "Emma, Jant, Ranna... Các cậu đừng... Đừng đi mà, đừng... Bỏ tớ lại một mình..." Đêm hôm ấy, chỉ còn lại một mình, sự tồn tại của cô độc...••• "Cô chủ, chu kỳ của Huyết Nguyệt lại sắp sửa đến, người có dự định..." Chàng quản gia vẫn đứng yên tư thế, tay đặt trước ngực, thoạt nhìn có vẻ như suy nghĩ, chờ đợi mệnh lệnh nhưng Estia có thể đoán được rằng anh đang ngập ngừng. Dù sao, đây cũng là một câu hỏi hay. "Có chăng là trường hợp hay thời gian cố tình đi nhanh, mang "ngươi" đến với ta?"…
Bạn có tin vào duyên âm không ?Duyên âm nó là một cái gì đấy gì trải qua thì nó rất thực, nhưng khi tỉnh trở lại thực tế thì nó lại như một giấc mộng ảo mị...Tiêu An Yên vì căm ghét cuộc sống của bản thân mà đi ra giao lộ Chết để tự tử chỉ vì cứu mèo mà bất thành. Nhưng cô nào đâu biết nơi cô đến chính là nơi đầy ắp những cô hồn dã quỷ, thậm chí lại còn vào 12h trưa. Khiến cho một hồn ma cứ thế mà bị thu hút bởi cô rồi đi theo cô lúc nào không hay.Nhưng Tiêu An Yên nào đâu biết sự thoát chết này vừa khiến cho cuộc sống của cô bất chợt nở hoa, nhưng rồi cũng dần đi vào bế tắc.Tác giả: Lâm Như NgọcTình trạng: chưa hoàn_____________________________Chào các pác, đây là đứa con đầu tiên của tôi được viết dựa trên một phần những trải nghiệm của tôi. Lần đầu còn non trẻ kính mong các pác bỏ qua những sai xót. Xin chân thành cảm ơn <3…
"Lẽ ra Sukuna nên cảm thấy tức giận khi bị chính tình yêu của đời mình phản bội, thế nhưng Sukuna...chẳng thể làm vậy. Đây là cách để giải thoát cho em. Gã vẫn yêu say đắm Megumi, và nếu yêu em là thất bại của gã, vậy cứ để nó như thế đi."Title: Conjugal VisitAuthor: kugure (latenightsdaydreams)Au: Mafia x CopLink truyện gốc:https://archiveofourown.org/works/29014620/chapters/71212827?show_comments=true&view_full_work=false#comment_653391916 Cre bìa:https://m.weibo.cn/u/2135570695?jumpfrom=weibocom❗Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.…
Em là một cô gái xinh đẹp, thuần khiết. Một thiên thần hay ác quỷ? Anh đã phải lòng em từ cái nhìn đầu tiên. Cách em bước đi, cách em nói chuyện hay suy nghĩ về điều gì đó...Anh đã dạy em thế nào là yêu. Một tình yêu thuần khiết và đáng trân trọng. Em đã dạy anh biết thế nào là Thế Giới Ngầm... Thế giới đáng sợ nhất mà ít ai đủ can đảm vào. Hai chúng ta yêu và tôn trọng lẫn nhau. Một ngày kia, sóng gió bất ngờ đến khiến anh rời xa em. Em không khóc, không tức giận, chỉ buông một câu: "Tạm Biệt."Em thay đổi, một cô gái ít nói, trầm lặng. Nhưng nét đẹp kia chưa phai đi, khiến bao người phải ngẩn ngơ vì em. Em là một điệp viên/sát thủ chuyên nghiệp. Anh - Một tổng tài lạnh lùng, thông minh luôn đặt công việc lêm hàng đầu.Hai chúng ta từ hai thế giới khác nhau. Định mệnh đưa chúng ta yêu nhau không một chút hối hận. *Chú ý: Đây là câu chuyện nửa thực nửa ảo. Nếu hay thì bạn comment và bình chọn. Không thì gửi lời nhắn và góp ý kiến cho mình vào bình luận. Thanks very much. :)…
một chút chocolate đăng đắng và strawberry ngọt ngào cho ngày mới của bạn…
[...]Tôi ngỡ ngàng, lại nhìn vào cô bạn mới chuyển tới xóm.Trời ơi, con bé này có đôi mắt đẹp quá!Tôi đờ người, thậm chí đã vô thức nín thở trong lúc lỡ thả hồn trôi theo ánh mắt phẳng lặng và trong veo của cậu ta. Trong một khoảnh khắc, dù ngắn ngủi thôi, tôi đã nghĩ... mình đã lỡ chân sa vào một biển hoa dại rộng thênh thang không có điểm cuối.[...]-BAKCCTGL.-[Bóng ai kia cuối chân trời gió lộng] còn có tên khác là [Bóng ai đơn độc dưới đỉnh Bạch Dương], là một câu chuyện kể về cuộc đời của một cô bé mang tên Hoài Thu dưới góc nhìn của một cậu thiếu niên, theo chân cậu bé ấy trên con đường trưởng thành, xa cách rồi tái ngộ lại với người bạn cũ, sau này là tri kỉ.Cậu thiếu niên ấy thực chất không được nhắc tên dù đi suốt câu truyện, cậu bé vừa là người kể chuyện, vừa là một nhân vật quan trọng.Hoài Thu khép kín và chất chứa biết bao niềm tâm sự, với ánh mắt được liên tưởng tới một thung lũng, một thảo nguyên ngập gió, hay một đỉnh đồi đơn độc và lẻ loi. Hoài Thu không nói nhiều, cô bé cũng chả có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi tầm thường, nhưng đó cũng là điều mình muốn mọi người cảm nhận được, một sự bình thường và gần gũi trong một tác phẩm giả tưởng.Hoài Thu được lấy cảm hứng từ một phần câu chuyện của cuộc đời mình- nữ tác giả bộ truyện này, một cuộc đời bình thường, nhàm chán, buồn nhiều hơn vui, Hoài Thu hay khóc, rồi dần dà không khóc nữa, ấy là mình, Hoài Thu yêu nghệ thuật, nhưng rồi bị chính nghệ thuật đánh gục, ấy cũng là mình, nhưng Hoài Thu sẽ được hạnh ph…