gggggggggggggggggg
…
Lần đầu tiên gặp cậu ấy, tôi mơ hồ có cảm giác gì đó là lạ... Có chút thích thú, cũng có chút hồi hộp chăng? Không biết nữa, có lẽ nó cũng chỉ là chút cảm xúc thoáng qua mà thôi.Có 1 ngày, tôi gặp lại cậu ấy nhưng chẳng hiểu sao cảm xúc lần đầu ấy vẫn ngổn ngang trong tôi. Mình bệnh rồi sao?Chỉ mong tất cả chỉ là ảo giác của mình..P/s: Đây là truyện đầu tay của mình, nếu có gì sai sót thì mong các độc giả "giơ cao đánh khẽ" ạ 🥲.…
Trong cái ngày tận thế khốc liệt, nơi đầy rẫy những xác sống thối rữa và đầy nguy hiểm ấy lại có một bông hoa diên vĩ xinh đẹp mà rực rỡ. Tôi yêu em, Lạc Tuyết Nhi ... Cảm ơn tận thế đã mang tôi đến bên em -Trương Minh Vũ-…