Tạm biệt.
Người ta hay chúc nhau "Vạn sự như ý".Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng vậy.Ảnh được lấy từ Facebook của Ánh Huyền.…
Sau khi ăn tối xong, An chở tôi về nhà.Đường phố Sài Gòn lúc nào cũng đông đúc người qua lại, mặc dù thế nhưng tôi vẫn thích Sài Gòn vào buổi đêm nhất, có lẽ do ban đêm trời bắt đầu dịu đi, mát mẻ hơn.Ngồi trên xe, tâm hồn tôi cứ phiêu lạt theo những dòng người qua lại.Được một lúc An hỏi tôi" Sao thế, sao hôm nay mày chẳng nói câu nào thế?""Tao đang bận ngắm cảnh"Tôi nhích người về phía trước, để cằm mình lên vai của An để có thể nghe rõ An nói "Chổ này có gì để ngắm cảnh" "Có chứ, mày không biết gì cả" An lại hỏi tiếp tôi, tay nó chỉ vào một cặp đang lái xe bên cạnh"Mày thấy họ hạnh phúc không?""Ờ thì sao""Họ giống như tao với mày ấy"Trời ơi, ý gì đây! Mặc dù gương mặt tôi vẫn như vậy nhưng trong lòng tôi đang phát sướng vì câu nói của An.Tôi có tình đánh lạc hướng, thoát khỏi cái tình huống ngại ngùng này " Đẹp trai nhỉ"Tôi nói xong, An im lặng một lát rồi nói, giọng như có vẻ không mấy dễ chịu"Ừ, anh đó nhìn đẹp nhỉ ""Không tao nói mày ấy"Vừa nói, tôi vừa nhích lại gần An thêm một chút, tôi đưa đầu nhìn An.Đúng lúc đó, An cười quay qua nhìn tôi.Ánh mắt chúng tôi chạm nhau..."Con nhỏ này, có để yên cho tao lái xe không?"Tôi đánh vào vai nó một cái " Này, mày lái xe cho đàng hoàng, tao không muốn chầu ông bà sớm đâu"" Biết rồi" Nói là thế nhưng ngay phút sau nó lái thẳng vào cái ổ gà trên đường, làm tôi được phen hồn lìa khỏi sát " Đinh Nguyễn Tường An, cụ nhà mày" tôi chửi nó, thế nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng cười giòn tan của thằng An. Tôi hờn giỗi quay chổ khác, nhưng trong lòng tôi vốn đã…
Truyện teen. Thanh Xuân vườn trường, hợp đồng hôn nhân. Mình thấy truyện này dễ thương nên xin re úp lên Wattpad.…
Vũ Thiên từ nhỏ đến lớn trong mắt đều không kiêng nể ai, vậy nhưng vừa gặp cô gái nhỏ Lăng Tiểu Hy đáng yêu, trong sáng thì liền không kìm được mà nuông chiều, bao che, dỗ dành cô. Bao bọc đến nỗi như chỉ sợ con gái nhà người ta chạy mất.------------Thanh xuân có màu sắc như thế nào ? Đó là câu hỏi mà cô gái ngốc nghếch Tiểu Hy đã luôn hỏi Vũ Thiên.Khi còn bé anh chỉ đưa cho cô một cái bánh ngọt và nói: '' Nó là màu của đồ ngọt ! ''Khi học ở học viện H, anh đã ôm cô vào lòng và nói " Đó là màu sắc của vạn vật ! ''Còn bây giờ, khi cô đang cuộn mình trong lòng anh, Vũ Thiên hôn cô rồi nhẹ nhàng : '' Thanh xuân của anh mang màu sắc của em! ''…
Thanh xuân là khoảng khắc duy nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Nó thoáng qua như một cơn gió nhẹ và khi ta nhận ra thì cảm giác dịu mát đó đã hết từ bao giờ. Khoảng thời gian ngắn ngủi đẹp đẽ đó để lại cho ta nhiều thứ cảm xúc phức tạp, vui có, buồn có, đặc biệt là sự nuối tiếc khi chứng kiến mọi thứ kết thúc.Cậu cũng vậy, cậu đến nhanh như một cơn mưa mùa hạ làm lòng tôi vui sướng và hồ hởi, để rồi rời đi, để lại trong tôi bao thương nhớ.Cậu... là Mặt Trời của tôi.Cậu là cả thanh xuân của Ayako này!…
"Nếu khoảng cách giữa 2 chúng ta là 1000 bước chân... Cậu sẽ làm gì?""Tớ lười lắm. Cậu tự bước đi.""Tớ không thể, tớ mệt rồi.""Ừ""Đừng ừ như thế. Cậu biết tớ chưa bao giờ có thể cùng bước song song với cậu."Vì cậu là nắng. Và nắng luôn di chuyển.Và vì, bầu trời nơi cậu hướng về, lại là nơi mà mặt đất tớ đứng, không cùng một độ cao.…
Tôi lọ mọ trong góc tủ của phòng mình, đây là nơi chôn giấu trăm triệu bí mật của tôi từ thời còn chưa biết gì về đời tới lúc trải qua bao nốt thăng trầm của cuộc sống.Bên trong không có gì ngoài bụi, khiến tôi phải lết tấm thân ra ngoài mà ho sặc sụa, đã bao lâu kể từ ngày cuối tôi đụng vào nó rồi nhỉ?Tôi không nhớ rõ chuyện ấy lắm, chỉ nhớ thời điểm gần nhất tôi đụng vào nơi đó là năm cuối cấp ba. Ngày tháng thì không rõ, nhưng lí do tôi bỏ mặc góc nhỏ ấy thì vẫn nhớ như in trong đầu.Quyển sổ nhật kí thời ấy của tôi vẫn còn trong đó. Nó chi chít chữ viết, nhưng tôi không nhớ gì về nội dung bên trong cả. Kí ức ấy bay biến đi từ khi tôi lặn lội vào đời rồi. Một lần nữa trở lại, tôi cổ vũ mình bò vào nơi vừa tối vừa bụi ấy để lấy một thứ quan trọng. Tôi đánh số trên mỗi hộp giấy để tiện lấy ra lấy vào, hình như thứ quan trọng ấy ở thùng số tám. Sau một hồi chật vật với đống đồ bên trong thì tôi cũng đã an toàn ra ngoài. Bên trên thùng giấy được dán một miếng dán số tám đè lên lớp băng dính trong bám đầy bụi.Tôi nhanh tay mở ra, mong chờ thứ quan trọng ấy xuất hiện. Nhưng thứ đập vào mắt tôi sau khi thành công mở thùng giấy là một quyển sổ giày cộp với vẻ ngoài xinh xắn đã bám bụi gần hết. Bên góc phải tấm bìa mà tôi cho là xinh xắn xuất hiện một dòng chữ nhỏ, cuối câu còn có một hình trái tim được viết bằng mực đen."Đinh Trần Đăng Khôi và Vũ Hoà Minh Chi ♡"____________________23/08/2023Bìa : internet, des by Dương Hoạ Hi Linh…
Đây là 1 câu chuyện về tuổi học trò của mình, là câu chuyện có thật về mối tình năm ấy.Nó sẽ kém phần lãng mạng như những Bộ truyện ngôn tình khác.Những gì mình đưa vào đây, chỉ là sự thật và những ký ức lờ mờ về những năm tháng ấy.Thể loại:Tình cảm, tuổi học tròWaring: Nếu bạn muốn 1 câu chuyện có nhân vật hoàn hảo, xinh như mộng, đẹp trai, giàu có. Tình tiết lãng mạng đầy hoa hồng và nến đỏ, thì khuyên bạn nên back ^^Vì đây chỉ là những trái nghiệm về mối tình năm ấy của mình...Nếu bạn ko thích hoặc thấy truyện ko hay cứ góp ý, mình rất vui lòng tiếp thu.Vì đây là lần đầu mình viết truyện.…
Nó cứ muốn giữ mãi nỗi buồn đấy, mãi ngồi trong con hẻm cụt ấy, chờ đợi "thiên sứ" là anh đến giải thoát cho nó. Nó không muốn nó là ánh sáng nữa, nó muốn anh đến và thắp lên ánh sáng cho cuộc đời nó.…
Đây nói về năm học cấp 1 cuối cùng zới mình 👁️👄👁️ ( nói chung là nhật kí á 💞)đây nói về một chiếc lớp bất ổn với 1 năm học trôi quaChào mọi người mình tên là Trúc mọi người thường gọi mình là chúp ba chúp hoặc sunnyMong m.n đọc zui zẻ nhennnn…
Thuộc thể loại phi thực tế. Vì mình không có hứng thú với thể loại thực tế cho lắm haha. Nhân năm học mới tớ có viết một mẫu chuyện ngắn để nâng cao tinh thần học tập một tý... Chắc hẳn phải có một lần bạn lạc vào trạng thái say nắng, cảm nắng một chàng trai anh tú nào đó cũng không ? Đọc mẫu chuyện này xem chừng bạn có thể thấy được mình ở trong đó đấy. Ủng hộ nhé ⊙﹏⊙…
Gặp lại một người quen ngày mưa..…
Gửi những người có thời thanh xuân cấp 2 tươi đẹp!…
"Nhìn cái cặp đôi chim chuột đó kìa, thích nhau thì yêu nhau luôn đi chứ việc gì phải mập mờ mãi thế? Rảnh à?" "Đúng thật, nhìn ngứa cả mắt!"Trâm nghe Huy đang khẳng định lời nói của nó là đúng cũng có hơi bất ngờ, mặc dù nó cũng muốn có một người thấy thế giống nó. Ây chờ chút, Trâm với cậu bạn này có vẻ tâm đầu ý hợp ấy nhỉ."Ê Huy, mày cũng thấy thế đúng không? Nhìn chúng nó tán tỉnh nhau mà tao thấy mệt dùm!""Người anh em à, hình như tao với mày hợp nhau đấy." Huy quay sang nhìn Trâm với đôi môi cười nửa miệng, đôi mắt long lanh của nó đảo sang nhìn Trâm cùng đôi lông mày hơi nhếch lên, trông rõ đểu.Trâm hơi khựng lại trước khuôn mặt này của Hoàng Gia Huy, khuôn mặt đẹp trai tuyệt tác này đang nhìn nó. Trâm mấp máy miệng, mở cánh môi đỏ hồng, bóng mịn do bôi vaseline và cất giọng nói ngọt ngào:"Hợp đéo gì?"_Đây là tác phẩm đầu tiên của mình và cũng là lần đầu tiên mình thử sức với việc viết tiểu thuyết. Do vậy nên vẫn còn nhiều thiếu sót, văn phong và câu từ có chưa hoàn chỉnh mong mọi người bỏ qua. Nếu cậu có đọc truyện của mình thì có thể cho mình xin vài góp ý nho nhỏ để mình cố gắng cải thiện và làm tốt hơn._Cảm ơn các cậu đã đọc bộ truyện này rất nhiều và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.…
Là một câu chuyện thanh xuân vườn trường, một câu chuyện xen lẫn một số chi tiết có thật và tự chế, đây là câu chuyện coi như là tuổi thanh xuân tôi gửi vào đây..... Những ai bây giờ đang ở năm cuối cấp ba.....chúc vui vẻ....:)))…
· Tệ thật, tớ thật tham lam khi ngay cả trong mộng cũng muốn cả hai cậu xuất hiện. "Bỏ thì thương, vương thì tội..."· Người trong mộng của tớ không phải là cậu ấy…
"Tôi không biết cậu thích tôi.Và cũng chẳng biết...chính sự im lặng đó lại khiến cả thanh xuân mình trượt dài trong những điều chưa từng nói."Chu Mẫn Nhiên - cô gái lớp 12 mang vẻ ngoài điềm tĩnh, lạnh nhạt, là con gái một gia đình có tiếng, có một người anh hai ưa bạo lực và một người bạn thân chẳng biết thương ai ngoài bản thân.Lục Tư Hàn - cậu học sinh lớp 10, ít nói, luôn xuất hiện ở những nơi Mẫn Nhiên có mặt, chịu đựng mọi thứ chỉ để giữ lấy một khoảng lặng bên cạnh cô.Không ai chủ động.Không ai nói rõ.Cả mối quan hệ cứ thế trôi qua như gió thoảng - nhẹ, mờ, nhưng quẩn quanh mãi không rời đi.---Một câu chuyện về tuổi trẻVề sự im lặng, về ánh mắt, và về những cảm xúc không bao giờ được gọi tên."Ký ức trốn sau đôi ta" - thanh xuân chưa từng bắt đầu, nhưng cũng chẳng thể kết thúc.…
Truyện đầu tay, mọi nguời ủng hộ nha :) Chắc dở lắm nhưng mong các bạn bình chọn, bình luận để mình rút kính nghiệm nha :) Các bạn đọc vui vẻ :3Nội dung: Hm.... Phải nói thế nào đây? Có lẽ là đọc mới biết ạ ;;A;; Xin lỗi nhiều...*NOTE* : Truyện này của mình không có nhiều bi kịch, chủ yếu là tình yêu học đường theo chủ nghĩa đáng yêu... Vậy nên bạn nào thích thể loại nhiều bi kịch có thể không hợp với truyện của mình…
HOÁN MỆNH Tác giả: 69deluxeMục Lục:Spoiler: CHAPTER 1: HOÁN MỆNHSpoiler: CHAPTER 2: TRỞ VỀThân chào ae,Cũng khá lâu rồi tôi không viết truyện. Thỉnh thoảng tôi cũng có quay lại diễn đàn xem qua, vẫn thấy tin nhắn và thông báo follow nick mình. Cảm giác khá vui, nhận ra mình chưa bị quên lãng.Dạo này khá rảnh rỗi tôi lại tình cờ nghĩ ra một cốt truyện khá thú vị nên viết lại. Hôm nay tôi đăng truyện lên xem như món quà nhỏ gửi tặng anh em Lxers.Hoán mệnh là một dài nhiều tập. Nội dung bao gồm nhiều thể loại (huyền bí, trinh thám, group sex, rape, NTR...). Các Anh em cân nhắc trước khi đọc.Truyện về một thanh niên nghèo khổ tên Minh, mồ côi cha mẹ. Từ bảy tuổi Minh đã lang thang đầu đường xó chợ và được một bà chủ quán ăn nhận nuôi. Một lần "tai nạn nghề nghiệp" Minh bị sét đánh nhưng không chết. Sau đó nó phát hiện ra mình có một khả năng kì lạ, đó là nhập hồn vào cơ thể vật sống khác. Tuy nhiên, chưa kịp khám phá khả năng mới của mình, tai hoạ lại đổ ập xuống... Linh hồn Minh rơi vào cơ thể một thằng con trai cùng tuổi, nhưng gia thế lại khủng khiếp không tưởng tượng nổi. Sau đó là cuộc phiêu lưu của Minh trong một thế giới hoàn toàn xa lạ... Liệu Minh có thể một lần nữa trở lại chính mình không ? Hoặc nên hỏi, Minh có còn muốn trở về kiếp bần hàn trước đây không ?Câu trả lời sẽ xuất hiện, nhưng cũng khá lâu đấy.( Vì đọc thấy hay và hâm mộ tác giả nên mình xin được copy) Thanks mọi người đã đọc…
"Này tớ bị lạc rồi, cậu có thể dẫn tớ về nhà được không?""Này Yết Yết, gia đình tớ sẽ chuyển đi nơi khác""Xin chào, tôi là Thiên Bình, rất mong các bạn giúp đỡ""Này, tôi bị lạc rồi, cậu có thể dẫn tôi về nhà được không?""Bây giờ thì cậu nhớ ra tớ là ai chưa?""Tớ yêu cậu!"…