Kal's Art World
Xin chào,tớ là Kal .Đây là cái ArtBook vii diệu Levelmax của tớ.Hoan nghênh tất cả*Lưu ý:Đừng gây war,tất cả tranh trong này đều là của tớ , kể cả bìa.Đừng thief và không reup khi chưa có sự cho phép của tớ.…
Xin chào,tớ là Kal .Đây là cái ArtBook vii diệu Levelmax của tớ.Hoan nghênh tất cả*Lưu ý:Đừng gây war,tất cả tranh trong này đều là của tớ , kể cả bìa.Đừng thief và không reup khi chưa có sự cho phép của tớ.…
Đây chỉ là vài trang nhật kí mà tôi muốn tranh thủ lưu lại khi còn có thể và cũng muốn chia sẻ cho mọi người về cuộc sống của mình. Những gì tôi viết đều là sự thật và không có bất kì một nội dung hư cấu nào cả. Chỉ mong mọi người đón nhận, tôi không biết loại tác phẩm thế này có phải kiểu nhiều người thích không,nhưng dù không ai quan tâm về cuộc sống của tôi thì tôi vẫn sẽ tiếp tục viết.…
Cấm xem chùa!!!!Chỉ là những bức trash của 2 con lớp 7 thôi ạ. Raychel P/s: No Draw No Life V p/s: No dammie no life…
Chi tiết trong phần Văn ánTên truyện: Chủ tiệm cơm hộp là đầu bếp năm saoTác giả: No_name2k aka Linh NguyệtThể loại: Nocp, mỹ thực, hài hước, nhẹ nhàng, nữ cường, hiện đại,....Tình trạng: On goingWarning: - Đây là truyện tự viết, không phải truyện dịch, không phải truyện reup, càng không phải truyện đạo, tác giả là người Việt, xincamon.Từng cái comment và vote của các bạn đều là động lực to lớn cho tác giả. Xin cảm ơn.Truyện chỉ đăng trên VV./\.T.T.P.A.DEdit cover by: _NguyetThanhLau_Tổng văn án:Đang yên đang lành, bỗng một ngày nọ ở đâu nhảy ra đâu một cửa hàng cơm hộp rất dở người, thích thì bán, không thích thì thôi, hôm nào vui vẻ thì sẽ làm nhiều hơn một chút, còn hôm nào tụt hứng thì dẹp tiệm.Đồ ăn cũng cực kỳ độc đáo, nếu không nói là kỳ dị.Ấy vậy mà vẫn rất đông khách đến, một ngày làm đến mười hai giờ đêm vẫn chưa chốt hết đơn, cô chủ tiệm từ một thiếu nữ ngây thơ vui vẻ hoạt bát yêu đời trở thành một kẻ bị deadline đè gãy sống lưng, đến một ngày nghỉ thôi cũng thấy phí."Sớm biết có ngày này, tôi thề sẽ không bao giờ bán cơm hộp nữa!!!"…
"Anh này?""Có thể nói."Người đàn ông phía trước tựa vào cánh cửa ra vào ở phòng khách, tiện thể đưa miếng táo được gọt hình con thỏ nhét vào tay tôi."Em hỏi thử anh nhé? Anh nghĩ em sống còn bao lâu nữa?"Anh không nói gì nữa, bàn tay đang cầm điều khiển Tivi bỗng dưng để xuống, dùng cây gậy chỉ đường mò mẫm về phía giọng nói tôi. Tôi chớp chớp mắt, hai tay dang ra đợi anh đến ôm cái. Như đụng trúng cạnh sofa, anh từ từ ngả người xuống, vừa đúng cánh tay tôi chờ anh. Anh để tôi nằm dài ra gối lên hai chân của anh, vừa chải tóc cho tôi vừa nói nhẹ nhàng."Anh không biết, nhưng chắc chắn nhiều hơn anh."Tôi quay người lại, nhìn chăm chăm đôi mắt của anh, chúng vẫn thế, vẫn xám đục nhìn về hướng khác. Như thấy sự im lặng khá lâu của tôi, anh mới hỏi."Em lại nhìn anh đấy à?" Anh cười nói."Nào có!" Tôi lém lỉnh đáp lại, tay đút cho anh miếng táo ngon ngọt, tiện nhìn chiếc cằm chẻ dễ ghét quá nên hôn "chụt" cái.Đôi lúc đầu tôi lại nghĩ suy kì lạ, chúng nghĩ rằng "Anh không nhìn thấy cũng tốt, nếu mà anh ấy nhìn thấy dáng vẻ mình khi lén thơm ảnh, chắc anh sẽ cười đến chết mất!"…
Learn the backstory and the Event of or little life story of them also enjoy their comedian moment…
đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng:" mình có vô dụng không?"Tôi đã tự nói bản thân mình thật không khác gì đống phế thải. Tôi cho rằng có lẽ rác còn có thể tái sử dụng chứ tôi thì không!...Cái cảm giác ấy thật là tồi tệ,xung quanh bản thân tối sầm lại,tôi lại có cớ để lấy mái tóc xuề xòa mà vẫn hay bị mọi người lên án làm cái rèm cửa che đi sất những gì bản thân đang đối mặt. Chiếc rèm cửa ấy đương nhiên rồi cũng phải được vén lên thôi,những khoảnh khắc ấy khiến cho lòng tôi như được thêm phần cổ vũ tinh thần rằng:"hãy vén chiếc màn tội lỗi lên và đối đầu với thử thách đi nào!". Nó cho tôi được phép ảo tưởng ra những viễn cảnh mơ màng để che lấp đi cái cảm giác tội lỗi,yếu đuối.Tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời chắc sẽ chẳng mộng mơ như cái cách các nhà đầu tư vẫn thường lôi kéo tâm trí những "con hàng" ngây thơ đâu, buồn là đó lại là thực tế đấy. Nhưng biết đâu được vẫn còn những thứ gì đó vẫn đang chờ đợi chúng ta đến "rước" nó đi thì sao? dù gì thì chúng ta vẫn phải sống thôi!…
Chuyện về nguồn gốc hình thành và lịch sử của Middle-Earth (Trung Địa) trước thời điểm diễn ra sự kiện trong quyển "Chàng Hoobit" và 3 quyển "Chúa tể những chiếc nhẫn" của J.R.R Tolkien.Sau khi J.R.R.Tolkien qua đời,C.Tolkien tiến hành chỉnh sửa và biên soạn tiếp những đoạn bản thảo viết tay của cha mình để lại. 4 năm sau ngày mất của cha mình, C.Tolkien đã hoàn thành bản chỉnh sửa và cho xuất bản cuốn sách "The Silmarillion" (tạm dịch là Những viên ngọc Silmaril) vào năm 1977.Bản dịch Việt được "gdqt" lược dịch (bạn này có nhiều bản dịch phụ đề phim rất tốt). Bản dịch này nhìn chung khá hay, nếu bỏ qua vài tiểu tiết thì hiện tại đây đã là bản dịch (free) tốt nhất. Mạn phép đăng lên đây để chia sẻ cùng bạn đọc có hứng thú khám phá về vùng đất có tên Trung Địa này.Link gốc: https://docs.google.com/document/d/14IDA-Rjqt25nTz3sweKyKnzPmaXhG5JxXDsSksOKf_o/editBảo lưu: Mọi thông tin và hình ảnh trong bài viết này đều được sưu tầm trên internet. Tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào về nội dung này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức giữ bản quyền nào, khi được yêu cầu, tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.…
'Xuyên không'.Đọc trong truyện liền thấy chỉ cần xuyên không chắc chắn sẽ thành nữ chính, sau khi trải qua giông tố cuộc đời liền được sống cuộc sông giàu sang phú quý cùng một nam thần vừa soái vừa bá đạo, ai lại không mmuốn chứ??? Nhưng cô lại không, cuộc đời đang đẹp thế này, cô có tiền, có quyền, có thế, tại sao lại xuyên không chứ?!! Đã vậy còn xuyên không thành nữ PHỤ???…