Đóa Hoa Kiêu Hãnh
_____________"Nhưng mà..."Cổ họng Tuệ Dương nghẹn lại, hai từ ấy thoát ra như một tiếng thở dài bất lực. Cô không dám ngẩng lên nhìn Khanh. Những lời nói sắc như dao của bà nội Khanh vẫn còn văng vẳng bên tai, cứa vào lòng tự trọng của cô từng vết sâu hoắm."Em đừng bận tâm những lời bà nói," giọng Khanh trầm ấm, vang lên như một tia nắng xuyên qua màn mây u ám trong lòng Dương. "Cuộc đời này là của anh, và hạnh phúc của anh là do anh quyết định."Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình. Ánh mắt anh kiên định, chứa đựng một sự chân thành không lay chuyển. "Hãy cứ là em, là đóa hoa kiêu hãnh và tự tin tỏa sáng. Mọi giông bão ngoài kia, đã có anh che chở. Tin anh, được không?"Những lời nói của Khanh như một dòng nước ấm áp, từ từ xoa dịu đi những vết xước trong lòng Dương. Cô, người được mệnh danh là "hoa hồng gai" khét tiếng của học viện, một cô gái không bao giờ cúi đầu trước những lời đàm tiếu. Cô vẫn luôn nghĩ, miệng lưỡi thiên hạ là của họ, còn con đường là của mình.Nhưng lại dễ dàng bị những lời nói của bà anh làm cho tổn thương. Nhưng cũng chính những lời nói của anh đã khiến trái tim cô xao động, làm tan chảy lớp băng giá mà cô cố gắng dựng lên. Cảm xúc vỡ òa, nước mắt không thể kìm nén mà trực trào ra."Sao mặt trời của anh lại tắt nắng rồi?" Khanh áp hai tay lên má cô, dịu dàng lau đi những giọt lệ đang lăn dài."Giờ này còn đùa được," Dương phụng phịu, đôi má phồng lên trông đáng yêu như một chú sóc chuột. "Em đâu phải là món đồ để anh nói 'của anh, của em'."Khanh bật cư…