THANH MAI MUỐN TRÈO TƯỜNG
readoff…
readoff…
readoff…
readoff…
readoff…
Mạt Tĩnh Y chọn đến sống ở thành phố A, muốn an cư lập nghiệp sống cuộc sống mà mình mong muốn. Điều cô không ngờ tới cháu trai của vị chủ khu chung cư cô đang ở có khuôn mặt và ngoại hình giống hệt chàng trai cô từng yêu say đắm thời cấp ba. Mỗi khi nhìn Gỉa Minh Viễn cô lại nhớ tới đoạn tình cảm đơn phương trước đây, khuôn mặt đó luôn nhắc nhở cô lúc trước mình có bao nhiêu hèn mọn, bao nhiêu thống khổ. Tâm Mạt Tĩnh Y sinh ra ác cảm luôn bài xích trốn tránh anh. Thời điểm tình cảm của Mạt Tĩnh Y và Gỉa Minh Viễn đơm hoa kết trái tưởng như không thể tách rời thì mối tình đơn phương trước kia của cô xuất hiện.* * *Lạc Minh Thần nói: Mạt Tĩnh Y, nhiều năm như vậy cô vẫn còn yêu tôi sao? Làm cách nào cũng không thể quên được tôi nên đem anh ấy trở thành thế thân, tôi thật không ngờ đấy.Giả Minh Viễn lại nói: Y Y, bất luận trước kia nguyên lai là vì khuôn mặt của người đó cùng anh giống nhau hay là vì điều gì khác, hiện tại chúng ta có thể bên nhau cũng không dễ dàng gì, cho nên đừng buông tay được không?* * *Trang cuối trong cuốn nhật kí đã nhuốm bụi qua năm tháng, Mạt Tĩnh Y có trích một đoạn trong cuốn tiểu thuyết cổ đại Trung Hoa mà cô tâm đắc nhất:cô gái kia nói:Để quên một người, thời gian chưa chắc đã xoá nhoà hết, chỉ có yêu một người khác, kỳ thật cũng không khó lắm.Chàng trai lại hỏi: Thật sự không khó sao? Nếu không khó, vậy thì tại sao bao nhiêu năm qua 1 khắc cũng đều đau đớn khó nhịn. Thật ra, để quên một người là yêu một người khác, cũng không khó, trừ phi là yêu không đủ sâu đậm…
readoff…
Tác giả: Hoa Giai Minh(Truyện tự viết để YY thôi, cầu nhẹ tay và k bê đi đâu nếu chưa được phép nhá)Thể loại: hiện đại, thanh mai, xen ít kinh dịHiện trạng: đang viếtTóm tắt: ....…
readoff…
readoff…
readoff…
Thể loại:ngược tâm, nam tự kỉ, ngược nữ truy namTrong mắt người ngoài, Tần Minh Thuỵ là người lạnh lùng, luôn thu mình lại, không thích tiếp xúc với ai và cũng không muốn ai tiếp xúc với mình. Nhưng Đào Noãn Hi biết, anh ấy là mắc phải hội chứng tự kỉ bẩm sinh. Thời tiểu học, Đào Noãn Hi có rất nhiều bạn bè chơi cùng nhưng cô vẫn thích ngày ngày lẽo đẽo theo Tần Minh Thuỵ không có bạn chơi kia. Cô luôn quan sát từng hành động, cử chỉ của anh dù là nhỏ nhất, đơn giản vì cô thích anh. Nhưng buồn cười ở chỗ, câu đầu tiên anh nói với cô lại là:"Đi đi, tôi không thích cậu.". Học với nhau được ba năm tiểu học, Tần Minh Thuỵ chuyển trường. Sau này cô mới biết anh đến học ở trường chuyên biệt dành cho trẻ tự kỉ.Đến khi trưởng thành, Đào Noãn Hi và Tần Minh Thuỵ hội ngộ trong một buổi xem mắt. Ấn tượng của Tần Minh Thuỵ là cô gái trước mắt này không hề giống những cô gái lúc trước luôn phàn nàn tỏ thái độ rằng anh lạnh nhạt, không biết quan tâm bạn gái, mà Đào Noãn Hi nhiệt tình như lửa, sau buổi xem mắt liền ngày một ngày hai chạy tới nhà anh lấy lòng ông bà Tần. Nếu bố mẹ đã nhất mực ưng ý với cô "con dâu" này rồi, anh cũng đành thuận nước đẩy thuyền tiến tới hôn nhân, dù sao có vợ không sống độc thân anh cũng không quá coi trọng.***Đào Noãn Hi luôn nghĩ rằng Tần Minh Thuỵ là mắc hội chứng tự kỉ nên có đạm mạc, không để ý đến những thứ xung quanh là chuyện bình thường. Xem ra cô đã sai rồi. Những gì anh không xem trọng anh mới không muốn để mắt tới, mà cô là một trong số đó.…
Câu chuyện này tôi viết để gửi tới những ai đã đang và sẽ bước vào thời thanh xuân đẹp đẽ của đời người. Thanh xuân - trang lưu bút ghi lại chân thực nhất những kỉ niệm xa xôi của một thời tuổi trẻ tràn đầy nhựa sống. Hồi ức thanh xuân luôn đi với những từ "luyến tiếc", "hối hận" và "kỉ niệm". Thanh xuân - cái tuổi mà người ta thường bảo rằng còn rất nhiều bồng bột, nhưng là tuổi người ta có thể yêu và cháy hết mình cho tình yêu, cho những ước vọng, nhiều khi là cho những thứ mù mờ và xa xăm. Và chắc hẳn trong hồi ức đẹp đẽ đó là một mối tình đầu khó phai, một mối tình day dứt cho đến khi nhìn lại ta cảm thấy luyến tiếc, đau khổ và hạnh phúc. Mối tình đầu ấy như một khúc nhạc đệm mãi ngân vang nhưng ta lại không chạm vào được... Hai nhân vật chính của chúng ta là Lục Gia Minh và Hứa Linh Hoa cũng vậy, họ có một mối tình đẹp, một mối tình khắc cốt ghi tâm, nhưng lại vì những hiểu lầm đáng tiếc và sự do dự mà để lạc mất nhau. Tuổi thanh xuân mà, người ta sống hết mình nên đôi khi đi chệch đường, hay trượt ngã cũng không hay. Họ để lạc mất nhau những năm năm... Năm năm một quãng thời gian không ngắn cũng không quá dài, nhưng đủ cho ta kiểm nghiệm chân thực về một tình yêu. Hai con người ấy liệu đến khi gặp lại, có còn biết trân trọng nhau không? ...…
thì hẳn là cả thế giới trong tôi cũng tan tành đổ vỡ...…
readoff…
Anh là đại thiếu gia Lưu gia - Lưu Đàm.Cô là con gái nhỏ của thầy đồ nghèo - An Nhiên.Cô vì xung hỉ mới được gả cho anh.Đêm tân hôn cô thầm nói: Lưu Đàm, gả cho anh thực tốt!Nhưng với anh không phải cô ấy, lấy ai cũng như nhau.Hai năm sau cô ấy trở về, cô vẫn chưa thể mang thai đứa con nhà họ Lưu liền bị nhà anh bức trở thành mợ hai dành lại cái danh vợ cả cho người con gái anh yêu.Một hồi luẩn quẩn trong trốn hồng trần. Một kiếp này tàn trong cô cũng chỉ có hối tiếc anh đã từng yêu cô không?…