[Hoa Sơn Tái Khởi fanfic] Thải Điệp thần nữ
Hơn trăm năm trước, khi Thanh Minh cùng Đường Bảo đang hành tẩu giang hồ, quyết tâm quét sạch lũ ma giáo gieo rắc tai họa khắp nơi, họ đã tình cờ chứng kiến một cảnh tượng kinh diễm đến ngây người. Đó là vào một đêm trăng tròn vành vạnh, ánh sáng bạc phủ khắp núi rừng phía Tây, nơi một nữ hiệp khách đơn độc đang đối mặt với hang ổ của tà ma.Nàng vận một thân hồng y rực rỡ tựa đóa mẫu đơn nở rộ giữa bão tuyết, tay nắm chặt một thanh kiếm bạc sáng ngời, thân kiếm khảm hình Ngân Điệp uyển chuyển như đang vỗ cánh bay ra từ giấc mộng.Giữa màn đêm, nàng múa kiếm tựa như giao hòa cùng ánh trăng, mỗi chiêu thức thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cả không gian như bị hòa tan vào điệu vũ đầy uy nghi và ma mị của nàng.Hàng ngàn cánh bướm bạc tựa như từ thanh kiếm mà sinh ra, bay lượn khắp nơi, khiến núi rừng bừng lên ánh sáng huyền ảo. Người và kiếm dường như đã hòa làm một, tỏa ra một khí thế lẫm liệt nhưng cũng mê hoặc lòng người. Lũ ma giáo, dù là hạng hung bạo hay mưu trí, dưới lưỡi kiếm của nàng chỉ còn lại sự hoảng loạn và gục ngã.Thanh Minh và Đường Bảo đứng từ xa, ánh mắt cả hai không giấu nổi sự ngỡ ngàng. Đó không còn là một trận chiến, mà là một tuyệt phẩm nghệ thuật giữa trời đất.Khung cảnh ấy - hình bóng của nữ hiệp trong sắc đỏ rực rỡ, giữa rừng bướm bạc lung linh trong ánh trăng - đã khắc sâu vào tâm khảm của hai người. Dẫu sau này họ phải đối mặt với bao cuộc chiến sinh tử, bao cảnh tượng điên loạn nơi nhân gian, thì hình ảnh ấy vẫn mãi là ký ức đẹp đẽ và kinh diễm n…