chiếc lá thanh xuân
Là hạnh phúc, là nỗi đau, có thể là sự dằn xé trong hư vô giữa tình thương và bản thân...…
Là hạnh phúc, là nỗi đau, có thể là sự dằn xé trong hư vô giữa tình thương và bản thân...…
Ba cô gái - Reina, Aoi và Momoka - không học cùng lớp, không lớn lên bên nhau, cũng không hẹn trước để gặp gỡ. Nhưng số phận kỳ lạ đã gắn kết họ lại, bằng những buổi trưa ăn bento dưới tán hoa anh đào, những lần lặng lẽ lau nước mắt cho nhau, và cả những tiếng cười rộn rã khi cùng nhau trốn học đi... uống trà sữa. Họ không hoàn hảo. Một người sống trong cô đơn, một người cười để che giấu tổn thương, một người luôn chạy trốn cảm xúc thật. Nhưng chính tình bạn - giản dị và chân thành - đã làm lành những vết xước đó, từng chút một.Câu chuyện là bức tranh mềm mại về tuổi học trò:📚 Có những buổi học đáng ghét và bài kiểm tra khó nhằn.🍱 Có những hộp cơm trưa, những câu chuyện nhỏ tưởng chừng vô nghĩa.🎐 Có những ngày mưa, những chuyến đi xa, những rung động đầu đời, và cả những lần... giận nhau vì một miếng takoyaki cuối cùng.Nếu bạn từng có một người bạn khiến mình muốn đi học mỗi ngày chỉ để được gặp họ...Thì cuốn truyện này, là viết cho bạn đấy.…
Tự dưng là nhớ tới Đới Gia Độc Ngôn. Nhớ lại nhiều cảm xúc lúc hai bạn nhỏ cùng nhau tham gia Thanh 2 và xem lại những thước phim một thời của họ làm mình vẫn nhớ như in những ánh mắt lời ngột ngào của đôi bạn. Đôi khi không biết đâu đó trong khoảng thời gian đó có chút gì đó xảy ra hay không nhưng mình vẫn tin đó là sự thật. Tôi nhớ tụi em Đới Gia Độc Ngôn à.Có thể văn chương của tui không có được thành thạo nhưng tui sẽ cố gắng hoàn thành nó. Có gì các bạn có thể cmt để tui hoàn thiện lối viết cũng như những lỗi trong văn viết chẳng hạn.…
Em có một anh chú họ Park tên Jimin. Chắc mọi người thắc mắc tại sao gọi là anh chú đúng không?Anh chú của em hay gọi em là em là bé đôi lúc chú còn gọi em là nhóc conAnh chú là người yêu của em đấy.Begin: 31/5/2022End: .../.../....…
Khói bếp lượn lờ trong gió chiều.Chậm chạp như dáng người gánh nước sau nhà, như tiếng dép guốc gõ ngang sân đất nắng chiều .Những ngày ấy, trời không có gì đặc biệt. Người lớn bận giặt giũ, phơi thóc, trẻ con ríu rít chơi đánh chuyền, còn tôi - tôi mười sáu tuổi, hay lơ đãng nhìn ra vườn, nghe tiếng chim kêu mà tưởng như ai gọi khẽ.Mọi thứ đều bình thường, đến nỗi không ai nghĩ về nó nhiều.Nhưng về sau, khi mọi thứ đổi khác, tôi lại nhớ rõ từng chi tiết nhỏ của buổi chiều đó - như thể có điều gì đã bắt đầu, âm thầm, từ chính làn khói lượn lờ kia.…
Trong một thế giới đang mở rộng từng vùng đất cuối cùng, giữa những trại huấn luyện nơi ký ức bị xếp lại như hồ sơ cũ, một người lính sống sót bước đi trong im lặng. Anh từng có tất cả - rồi mất tất cả - bằng cách tàn nhẫn nhất.Giữa những ngày nắng đổ dài trên doanh trại, khi công văn dồn dập và tiếng lệnh cất lên như hơi thở, cô xuất hiện - một cô gái mang ánh sáng và khát vọng, một người từng thuộc về quá khứ anh, nhưng giờ lại là ngọn lửa nhỏ bé dẫn đường cho anh bước tiếp.Giữa bóng đêm của thế giới, họ gặp lại nhau như một lời hẹn bị lãng quên.Đây là câu chuyện về sự sống sót, sự đấu tranh nội tâm, và niềm tin mong manh vào một ngày mai, nơi ánh bình minh không còn là một điều hiển nhiên.…
Tại một làng quê yên bình ven đồi, năm đứa trẻ thân thiết lớn lên cùng nhau: An - cô bé trầm lặng, Minh - cậu bé ham chơi, Phúc - vui tính, Linh - hay cười, và Duy - thông minh ít nói. Mùa hè năm 10 tuổi, họ đã có một mùa hè rực rỡ cuối cùng cùng nhau - chơi đùa trên cánh đồng lúa vàng, ném bóng, hái hoa, dựng lều lá, và thề rằng: "Lớn lên dù ở đâu, mùa hè nào đó cũng sẽ gặp lại nhau!"Nhưng rồi, biến cố xảy ra - gia đình Duy chuyển đi đột ngột. Không ai kịp nói lời tạm biệt. Lá thư mà An định trao cậu không bao giờ được gửi đi.Mười năm sau.An trở về làng quê trong một dịp nghỉ hè thời sinh viên. Cánh đồng vẫn đó, tiếng ve vẫn râm ran, nhưng nhóm bạn xưa mỗi người một nơi. Một buổi chiều, khi An đứng nơi bờ cỏ năm xưa, một chàng trai từ xa tiến lại - là Duy. Cậu trở về, mang theo lá thư năm nào mà mẹ cậu từng giữ lại.Họ không còn là những đứa trẻ chạy đùa dưới nắng hè, nhưng khi ánh mắt họ gặp nhau - vẫn là ánh nhìn năm nào chưa từng phai nhòa.…
"Tôi từng quen một người.Nhưng ngoài tôi ra không ai nhớ cậu ấy."…
Có những ký ức tưởng như đã bị lãng quên, nhưng thực chất chỉ đang ngủ vùi đâu đó trong dòng chảy thời gian. Một chiếc nhẫn cỏ mong manh, một lời hứa vô định giữa những ngày nắng nhạt. Chúng không bị lãng quên, cũng chẳng biến mất-chỉ là chẳng ai đủ can đảm để nhắc lại. *"Chúng ta đã từng hứa điều gì, cậu còn nhớ không?"* *"Có những thứ dù không ai nhắc đến... vẫn luôn tồn tại."* *"Thời gian có thể xóa nhòa nhiều thứ, nhưng nếu một điều chưa từng thay đổi... liệu nó có quay về?"* Người ta thường nói, năm tháng có thể làm con người ta đổi thay. Nhưng đâu đó, giữa những ngã rẽ vô định, một ai đó vẫn đang tìm kiếm câu trả lời. Một ai đó vẫn đang chờ đợi một lời hồi đáp chưa từng được nói ra. Vậy rốt cuộc, lời hứa năm nào... đã thực sự biến mất hay chỉ đang chờ một ngày được thức tỉnh?…
bí mật.…
Tôi muốn gửi cho bạn những gì giản dị nhất…
Tuổi trẻ là tuổi của những hồn nhiên,háo hức và mộng mơ. Liệu có thật vậy?Hay chỉ là những đêm đen u tối,mịt mờ,vô định. Dù là gì,là đẹp đẽ hay bi lụy,tất cả cũng sẽ qua!Thể loại:ngôn tình,học đường,nhẹ nhàng,ngược.…
Em cầm tay tôi, và cả hai cùng chạy, chạy thật nhanh, thật xa, xa khỏi chốn trần gian đau thương nàyNgười ta nói rằng, trước khi chết, 1 đoạn ký ức về đời mình sẽ chạy qua như 1 đoạn phim 10 giây, đó là những điều mà mình tiếc nuối, mình tâm niệm, hoặc mình chưa hoàn thành.......Nhưng lạ quá, tại sao suốt 10 giây đó, tôi chỉ nhớ về em?…
Nhẹ nhàng cho những tâm hồn lơ thơ đâu đó . Khi thật sự đã lớn dần, tâm tư sẽ thay đổi, dần sẽ mãi hoài niệm một tình thương đã xa. Những giọi sầu chất chứa những khi viết dòng tâm sự. Mãi nhớ về ba. Người đã xa ta mãi mãi. Tuổi thơ, tuổi trẻ , suy nghĩ riêng ta…
Từ câu chuyện về cuộc đời của tôi với cái tên mà tôi tự đặt cho mình là Tư Hạ. Vì vốn dĩ sự ra đời của tôi cũng chẳng phải một niềm vui vì nó là ngoài kế hoạch. Dưới ánh nhìn là con mắt của tôi về thế giới và bộ não của tôi điều khiển, nó có thể đồng cảm hay chia sẻ tình cảm…
Tuổi 17 không trọn vẹn -- Một câu chuyện về tình yêu tuổi học trò, đầy mộng mơ và những nuối tiếc khi thời gian trôi qua, nơi mà những trái tim trẻ trung phải chia xa trong tiếc nuối.…
Câu chuyện xoay quanh những tâm tư của Xuân Di thông qua quyển nhật kí.Ai trong chúng ta đều có những bí mật thầm kín của riêng mình. Và cô bé ấy cũng thế, cô thích được yêu thương, cô thích được mọi người quan tâm, cô thích tất cả nhưng ....đó chỉ là ước muốn của cô và chỉ có hiện thực mới đáp ứng được cho cô.* Câu chuyện chỉ mang tính chất tham khảo, chia sẻ, đồng cảm, khích lệ....không mang tính chất tiêu cực.…
Dưới cơn mưa năm đó Hoài Thương gặp Trọng Duy. Tưởng chừng cùng nhau trải qua năm tháng tươi đẹp của thanh xuân đầy ngọt ngào, cũng không kém phần vụng về khi bắt đầu yêu của tuổi mới lớn. Nhưng liệu quá khứ đau thương kia có buông tha cho họ?P/s: Mình cũng chỉ mới tập viết đây thôi, mình biết sẽ có lúc bản thân chưa hoàn thiện hoặc sai sót trong việc phát triển cốt truyện và nhân vật. Nên mọi người có thể đọc giải trí sau những ngày làm việc, học tập căng thẳng đừng quá khắc khe với câu chuyện mà mình đang xây dựng nhé. Nếu được góp ý nhẹ nhàng để mình có thêm kinh nghiệm phát triển cho sau này thì mình lấy làm biết ơn mọi người nhiều lắm. Cảm ơn mọi người đã đọc đôi lời tâm sự của mình nha >
Có 2 Thanh Niên nọ . Thanh Niên 1 và Thanh Niên 2, hai người họ là bạn cùng trường, cùng lớp, và cũng có một thời gian ngắn từng là bạn cùng bàn của nhau !!....Câu Chuyện Ngắn Về 2 Thanh Niên "Ngáo Ngơ"Thể loại : Hồi Kí, Thanh Xuân Vườn Trường, Lãng xẹt hơn cả lãng mạn ,truyện ngắn một trang,.. my story!! Trạng Thái : Đã Hoàn Thành Ngày Đào Rồi Lấp: 14/09/2018!!!!!!!!TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI https://www.wattpad.com/user/thichanduale (WATTPAD @THICHANDUALE). Vui lòng không đọc nếu bạn thấy truyện của mình được đăng tải ở những chỗ khác. Xin cám ơn!!!!!!!!!!!…