Sư Tử
15-08 Sư Tử ♌…
15-08 Sư Tử ♌…
" Nỗi đau của sự Bất Tử "Tác giả : Mặc Liên Hoa KỳEditor : Lazycat ( pt )Edit phông : Mặc Liên Hoa KỳThể Loại : Phưu lưu , huyền bí , trường tồn , bất tử ,v.v…
Aikatsu…
Một ngày nào đó, tui ngồi ăn xiên, bánh tráng nướng phô mai và nổi hứng viết truyện cổ tích sau khi nhìn thấy cái cây lớn trước mặt.…
" Điều ta ước nguyện bấy lâu hóa ra là hư vô, thế thì chỉ có thể cá cược, nếu chàng thắng chúng ta có thể làm lại một lần nữa, ta lại có thể tiếp tục là Tiểu Lâm của chàng, nhưng nếu ta thua .. Ta chỉ còn cách chết đi " - Lời nói của Liễu Y Y như chứa 8 phần khẳng định, nàng nhắm nghiền mắt từ từ chìm vào mộng mị trong thâm tâm. Liễu Y Y cười như không như có, nàng nhìn thấy hình ảnh của nàng và Dạ Thiên cùng bên nhau, du sơn dạo thủy, cùng nhau sống một đời hạnh phúc không lo nghĩ chuyện nhân gianDạ Thiên Phong lặng người nhìn nàng, hắn không thể bỏ được lòng tự tôn của hắn, cũng không thể bỏ được vẻ ngoài dửng dưng, lạnh lùng, ý nghĩ của hắn thoáng chốc không thể hiện trên mặt, hắn trước giờ luôn rất giỏi việc che giấu cảm xúc, bây giờ cũng vậy, cho dù nàng là người hắn yêu thương thì sao ? Giữa giang sơn và nàng, hắn nhất định chọn giang sơn ! Chỉ là, trái tim hắn trong một góc tối nào đó luôn hiện hữu hình bóng của nàng Mười năm trước, hắn yêu nàng vì nàng là Tiểu LâmMười năm sau, hắn lại yêu nàng vì nàng là Liễu Y Y ? Hay chỉ là hắn muốn tìm lại một chút hoài niệm về quá khứ ? Nàng chẳng còn nhớ về việc năm xưa, nhưng hắn lại luôn giữ trong lòng Là hắn yêu nàng nhưng không muốn thừa nhận, hắn luôn ép buộc bản thân đặt hình bóng của Tiểu Lâm lên nàng Phải, nàng không còn là Tiểu Lâm, không còn là một nữ tử ngốc nghếch nữa Người đứng trước mặt hắn, vốn dĩ đã quên đi hết những kí ức năm xưa, kể cả những lời hứa hẹn trước mộ của mẫu thân hắn " Chàng yêu ta từ khi nào ? " "…
«"Sao tôi không.... là một lòai hoa dại? Sao tôi không được...an nhiên mà sống như bọn họ? Cớ sao Người lại cho tôi thành thế này?... " đây là những gì cô thầm nghĩ hằng đêm đấy sao? Đêm nào cũng trằn trọc trong căn phòng u ám không có lấy một tia sáng, ngồi trên chiếc ghế cũ kỉ, mục nát mà nghiêng đầu về phía những các vì sao rồi lại tự thán. Chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi, nhưng cô không giống như những đứa trẻ ngang lứa, điều này được cô khẳng định không chút suy ngại về những lúc nghĩ mình tại sao cứ như vậy. "Chúa luôn ban tặng những thứ tốt lành cho bạn,nếu bạn tin Người" câu nói này thật ngu xuẩn, cô nghĩ, Chúa Trời ban tặng điều tốt lành nhưng... sẽ luôn kèm theo cái giá phải trả, mọi thứ không bao giờ là miẽn phí cả... Một người luôn tin vào Chúa,luôn mong chờ món quà Người ban... giờ đây chỉ biết cự tuỵêt lại suy nghĩ ấy, thật lạ... Nếu như lúc đó Ngài chịu giơ tay cứu lấy tôi, thì chắc bây giờ tôi vẫn sẽ tin Ngài... » Trích nhiêu đây thôi :V Các bạn đọc nãy giờ chắc vãn chưa hiểu lắm nhỉ?! vì tớ cố tình mà :)) muốn hiểu thì theo dõi bộ này cho tớ nhé! Cảm ơn!…
Lần đầu tại hạ viết truyện, mong quý vị tỷ muội huynh đài góp cho tại hạ tí ý kiến. Tại hạ cảm kích vô cùng.. !…
Oneshot này mình viết ra chỉ để bớt nhớ BơnBiu thôi nên không có H+ gì đâu, nói chung là để chữa lành tâm hồn áau: Monnie…
Tác giả: Hàn Đại BảoGIỚI THIỆU:Năm 19 tuổi, Thiên Bình mang theo một thiếu niên về nhà.Hắn âm trầm, lạnh lùng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc là sự hờ hững vô tận.Thiên Bình cưng chiều hắn, bảo vệ hắn, cho hắn vô vàn những sủng ái cùng bao dung.Bọn họ nương tựa lẫn nhau, cùng nhau vượt qua vô số những đêm đen không thấy ánh mặt trời.Sau này, thiếu niên trưởng thành.Z thành xuất hiện một doanh nhân vô cùng trẻ tuổi.Đó là một người đàn ông với đôi mắt trái màu xám.Mặc dù người đàn ông ấy có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, nhưng thủ đoạn lại tàn độc, máu lạnh vô tình, Z thành người người đều sợ hắn.Ngày nọ, bên người hắn xuất hiện một cô gái.Cô gái ấy sở hữu một khuôn mặt thanh lệ, khí chất lãnh diễm, dựa vào khuỷu tay hắn, bộ dạng điềm tĩnh đi ngủ.Mọi người có mặt đều nhìn thấy nam nhân rũ mắt, sâu trong ánh mắt ấy là tận cùng của cố chấp đến mức không muốn xa rời.Trước mặt Thiên Bình, Thiên Yết trước nay đều ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả lúc muốn ôm hôn tên tiểu tử này đều mang theo cẩn thận cùng thành kính.Không một ai biết, thế giới của Thiên Yết vốn dĩ không có ánh mặt trời, chỉ có một ánh trăng duy nhất.Ánh trăng ôn nhu ấy, là ánh sáng duy nhất của hắn, cũng là toàn bộ chấp niệm của hắn.- Em mang đến cho tôi một cuộc đời mới, liền định sẵn sẽ theo tôi tới già.- Bóng tối vô ngần, chỉ có em là ánh trăng duy nhất của mình tôi.…