[TEXT] [JENSOO] YÊU HAY KHÔNG YÊU???
- yêu hay không yêu -…
[ Hajung ] Yêu em cả đời được không?
Trải qua tuổi thơ cùng nhauCười khóc giận hờn cùng nhauDành gần cả đời để ở bên nhauVà trong lúc xa cách thì mới nhận ra mình đã yêu...…
[OkiKagu]Thằng đần!
Fic lấy bối cảnh Gintama 2 năm sau, đương nhiên là các thể loại trận chiến với các thế lực đen tối đều đã kết thúc và tất cả sẽ quay trở lại với vòng lặp sazae-san luẩn quẩn. Kagura khoảng 16-17, Okita 20-21.Chẳng qua là mọi người chạy đua chuẩn bị sinh nhật cho con bé nào đó, và Okita là người chịu trận...…
heartliming • tinngun | ranh giới
hehe đọc giới thiệu đi ròi biếtttt…
Bangtwice-tới đây (Phần 2)
Phần tiếp của Bangtwice-tới đâyCó lẽ không đọc phần trước sẽ hơi khó hiểu…
( Hunhan- Ngược) HERZLOS.( NHẪN TÂM)( Hoàn)
Tên fic: HERZLOS ( Nhẫn tâm)Tình trạng: HoànNhân vật: Hunhan- HuânhàmTác giả : Tâm CanThể loại: Ngược tâm,hiện đại, trả thù anh em, hiện đại, thương trường, nhược công, ngây thơ công.Thông tin: Đây là truyện có cùng hệ liệt với HEARTLESS ( Chanbaek)Tôi nhớ anh ấy, tôi vẫn luôn nghĩ đến anh ấy. Tôi đã từng rời bỏ anh ấy. Đến tận bây giờ khi đang ở trong trạng thái này tôi vẫn không cam tâm. Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy trải qua những năm tháng thanh xuân đầy nhiệt huyết. Nhưng cuối cùng tôi lại chẳng làm được. Tôi buộc phải rời xa anh ấy. Tôi rất mệt mỏi, tôi muốn chấm dứt hết những đau thương mà tự bản thân tạo ra. Tôi muốn vĩnh viễn không tồn tại nữa. Như vậy, có phải sẽ được giải thoát khỏi cuộc sống khổ đau này.Tôi nhớ anh ấy đến không thể thở nổi. Càng nhớ tôi lại càng đau gấp trăm lần. Rõ ràng tôi đã từng yêu anh ấy sâu đậm. Tất cả là vì hoàn cảnh cay nghiệt này, tôi lại không thể ở bên cạnh anh ấy. Người tôi yêu đến như thế, cuối cùng lại không thể ở bên cạnh tôi.p/s: xuống hố nào.…
NoMin | Longfic | Thế Thân
Tại sao em cứ phải đứng sau bóng lưng của người ấy?…
[HeartLiming] Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi [GeminiFourth]
Đừng nói phải cúi đầu thấp hơn, cho dù có phải quỳ gối trước em, tôi cũng đành lòng. Tôi không biết, đến cuối cùng mình đã phạm phải lỗi lầm tày trời nào mà phải chịu cảnh mất đi thính giác và cả giọng nói của mình. Đau đớn nhất không phải sinh ra đã mang khiếm khuyết, mà là nó tới khi chúng ta nghĩ những gì mình đang có là mãi mãi. Ba năm trước, tôi dường như đã chết đi một lần, mất đi khả năng nghe nói, tôi như nhìn thấy mọi người cười nhạo và xa lánh mình. Cha mẹ từ khi nào đã không cho tôi ra ngoài nữa, cổng nhà như một cánh cửa vô hình ngăn cách tôi với những ồn ào ngoài kia, từ khi nào tôi dần chấp nhận cuộc sống chỉ có bốn bức tường. Tôi ở đây ba năm, quẫn quanh trong nhà, em thấy không, căn nhà này thật rộng lớn nhưng bên trong nó rống tuếch. Em ơi, tôi tồn tại như vậy ba năm. Tôi nằm trên sàn nhà trong phòng và hỏi Phật, tại sao lại để tôi còn sống? Tôi còn sống với khiếm khuyết mang trên mình. Ngài không trả lời tôi, mà cho dù có tôi cũng chẳng thể nào nghe được. Em ơi, cuộc sống tôi trước ngày em tới, chỉ có sự im lặng. Tôi nằm đó, cứ nghĩ về tên của mình - Heart, trái tim, nó có nghĩa là tôi có thể khống chế, điều khiên con tim của chính bản thân mình, nhưng nó như một trò đùa, như sự thật vã vào mặt kẻ mộng mơ, trái tim thật ra chỉ là thứ chứng minh rằng anh còn sống. Chả có ích gì khi ta sống mà không biết ngày mai phải tỉnh dậy để làm gì. Thật may mắn, tôi tỉnh dậy để còn nhìn thấy em. CÂU CHUYỆN ĐƯỢC VIẾT DỰA TRÊN PHIM "CƠM GÀ ÁNH TRĂNG" VÀ "MY SCHOOL PRESIDENT" Không đồng ý ch…
Mental illnesses
Nhật kí của kẻ đang rơi vào hố sâu của trầm cảm.…