Cung khuynh
…
Cô thích nhất là những cơn mưa mùa hạThích ... Vì cơn mưa bất chợt thường làm cho con người ta cảm thấy bối rốiCòn cô... Thích... Bởi mỗi cơn mưa đến, cô sẽ thấy mình như được tắm đẫm trong hình ảnh anh, rộn rạo cái cảm giác bàn tay anh vẫn nắm chặt nơi đây, chìm đắm trong những hạt mưa rơi lả tả...Mưa mùa hạ thường bất chợt đến, rồi lại bất chợt đi ... Nhanh đến mức khiến trở tay không kịp..Cũng như anh .. Đến rất nhanh, kịp để lại cho cô một tình yêu khắc cốt ghi tâm, rồi cũng đi rất nhanh, kịp để lại cho cô một vết thương trong tim, ngày ngày chằng chịt ăn sâu vào da thịt, muốn dứt cũng không thể nào dứt đượcĐã từng có người hỏi : " Có khi nào cô quên anh chưa?"Quên .. Cô cũng đã từng cho rằng thời gian chính là khoảng cách xa nhất. Nhưng càng xa, cô mới càng nhận ra mình hận anh biết bao, hận anh vì sao lại tuyệt tình đến vậy, hận anh vì sao không đến tìm cô, càng hận bản thân hơn vì sao vẫn còn yêu anh.. Giá như cô cũng thể quên anh. Dù chỉ một chút, một chút thôi ...…
Đứa bé mồ côi tên Lạc Thiên Di 2 tuổi…
ùm viết để đó…
Tình yêu mới lại đến, và niềm vui tới gần .....…
câu chuyện giữa tôi và anh quý…
Truyện ngắn…
ngắn thôi…
Oneshot 01 of Time Culture series.-------(...)"Em cứ tự hỏi mãi liệu bây giờ anh có còn thích em không" Trên tay của Peter có một cái băng này. Nó được dán lên để che đi vết kim tiêm chất chồng, và dù nó đã là một vết thương cũ màu xanh tím than, thì nó vẫn còn đau lắm.…