Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Inspired by truyện Trái Ngược của bác HoQuang942.Truyện chiến tranh nhạt hơn quả chanh.Trong truyện không có segay. Lừa tin thằng tác giả làm chóTruyện viết để giết thời gian hằng ngày. Mấy ngày nay ít bài tập lắm.Mỗi chap sẽ là một ký ức chính của Việt Cộng.thực sự chẳng có ý gì cho nổi cả, bị chán quá nên viết thôi. Warning: Thằng tác giả dốt văn sợ văn.Vì hay bí ý tưởng nên có chi tiết tui mượn của [COUNTRYHUMAN] TRÁI NGƯỢC. ( sorry HoQuang942…
Vietnam:" Xã hội này...làm người đã khó, lại nhiều đứa đòi làm chó."Người con trai với mái tóc đỏ bẩn thỉu đang tự lẩm bẩm với chính mình như một kẻ điên. Chân tay cậu ta bị xích, gương mặt lấm lem, cơ thể chằng chịt vết thương. Ngục tù chính là 'nhà' của chàng trai. Đôi mắt vàng kim đó tuyệt đẹp nhưng trông cũng thật vô hồn, nó đã bị đục ngầu. Giống như một thiên thần bị bẻ gãy cánh và nhốt trong chiếc lồng vậy.Cậu ta tên là Vietnam.Rốt cuộc cậu đã sai từ đâu để mà Đảng phải tan rã và mình lại bị phe đối địch là Phát Xít bắt giữ như này?Mọi thứ đều đã sai kể từ khi đứa con ngoài giá thú của cha cậu- Philips xuất hiện.Vì hắn mà người thân, bạn bè, đồng chí cậu đều đã chẳng còn trên cõi đời này. Và giờ Nam, cậu ở đây để trả giá cho cái nghiệp của mình.Bị giày vò, sỉ nhục dưới gót chân kẻ thù.Thậm chí ngoài tra tấn thể chất, chúng còn tra tấn tinh thần cậu rất là dữ:Philips:" Căn phòng giam tối này là của ngươi, ta thấy những con ma đồng đội về đêm sẽ xuất hiện hỏi thăm ngươi đó."Vietnam:" Chỉ có thằng mang nghiệp mới thấy ma. Mày thấy tức là mày đang sống nghiệp đấy."Nazi:" Ha, thằng xấu xí nói hơi nhiều rồi đấy!"Vietnam:" Chê người khác xấu cũng không làm mày đẹp hơn đâu. Đánh bóng lại cái nết trước khi có thằng đánh gẫy hàm mày."Philips:" Ủa rồi rốt cuộc đứa nào tra tấn tinh thần đứa nào?"Kết quả là sau khi chơi chán, bọn ôn dịch đó đã xử trảm cậu.Vietnam:" MÌNH QUAY LẠI RỒI!?"…
Vietnam- một con người bất khuất, kiên cường, tốt. Nhưng liệu đời có như mơ....Ông trời ơi, con đã làm nên tội j mà phải bị như vầy. Ông có thấy bất công không vậy. Con có làm j đâu mà sao nghiệp lại đè con như vầy. Chờ xem cô ấy sẽ phải đối mặt ra sao khi xuyên vô cuốn tiểu thuyết ấy nào.…
MW Vietnam!auPairing: Kim Minh Quý (Kim Mingyu) x Đặng Văn Vũ (Jeon Wonwoo)Rating: 16+Summary: Đặng Vũ bị leak tus nói xấu Kim Minh Quý - một học sinh máu mặt trong trường. Vì thế mà Quý và Vũ ghét nhau rất nhiều, thế nhưng người ta có câu "ghét của nào trời trao của đấy" nên chả hiểu sao càng lúc cả hai lại càng có cảm giác kì lạ đối với nhau...Warning: textfic, badwords, ooc!…
5 tuổi:Vietnam:"Tớ ghét cậu!"China:" Tớ cũng ghét cậu!"10 tuổi:Vietnam:" Tôi ghét cậu!"China:" Cậu tưởng tôi thích cậu lắm chắc!"15 tuổi:Vietnam:" Tao vẫn ghét mày vcl !"China:" Chắc tao ưa mày !"?? tuổi:Vietnam:" Tôi ghét anh !"China:" Em ơi, chúng ta đang làm đám cưới đó!"Vietnam:" Kệ mẹ đám cưới, tôi muốn đào hôn!"China:" Em tính để đứa trẻ không có ba đó à?"Vietnam:".....Đm cuộc đời...."Nếu bạn tự hỏi sao Nam lại kẹt trong tình huống này thì chỉ đơn giản là...rượu, kẻ thù của lý trí.Tại sao!!!Tại sao người bên cạnh cậu khi tỉnh dậy trên chiếc giường không phải là một cô em xinh tươi nào đó mà lại là kẻ thù không đội trời chung chứ.China:" To gan, sao ngươi dám leo lên giường ta!"Vietnam:" Tôi mới cóc thèm đó. Đền bù ngay!"China:" Ngươi làm mất đời zai của ta mà còn mặt dày kêu đền bù á."Vietnam:" Nè kẻ nằm dưới và bị giã như giã gạo cả đêm qua là tôi đó. Tôi chưa than anh đã than rồi, mà anh tưởng mình anh còn zin chắc. Không biết đâu, đền bù đi."China:" Ha...thôi đã lỡ rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."Vietnam:" NÍN...NÍN NGAY CHO TÔI! Và chìa tiền bồi thường ra đấy!"Sau một hồi qua tiếng lại, bên thì đòi chịu trách nhiệm và bên thì cần tiền thôi méo cần xác anh. Cuối cùng thì chỉ khi Nam chìa dép lào vào cổ China thì mọi chuyện mới kết thúc trong êm đềm và kèm theo đó là số tiền lớn đủ cho Nam sống sa hoa cả đời. Cả hai cũng thống nhất coi như chưa có chuyện gì vì dù sao cả hai cũng chả muốn chuyện này ảnh hướng đến sự nghiệp chút nào.Nhưng vài tuần sau đó Nam bỗng có biểu hiện lạ...…
chuyện là nói về việc anh Nam nhà ta đang ở thư viện mà cha Đại Nam để lại thì bổng nhiên lở tay mở được căn hầm bí mật khi đang cố gắng lấy cuốn sách ở trên kệ xuống,khi xuống dưới căn hằm Namthấy có một viên ngọc phát sáng khi đến gần viên ngọc thì*BÙM*thế là câu chuyện bắt đầu.....Nguồn:+Maocatty.Truyện:Xuyên không về hốt chồng.+Phượng nghịch thiên hạ.Và cuốn truyện này thật chất lấy cảm hứng từ 2 truyện trên nhưng chưa có sự đồng ý từ 2 tác giả.…
Tên truyện: Kiếp Chồng ChungTác giả: Tiêu Dương (gautruckungfu)Thể loại: tự viết, thuần Việt, girls love, vợ lớn vợ nhỏ, ngọt.-----Truyện bối cảnh dao động tầm cỡ khoảng 1940 trở đi của miền Tây Nam Bộ Việt Nam, truyện tự viết tự đọc nên tiến độ ra chương rất chậm. Cảm phiền ai có lỡ đọc thì xin hay thông cảm, tác giả cũng có công việc riêng và những thứ khác nữa. Nhiều lúc đọc sẽ thấy mấy dòng tâm sự xàm láp của con tác giả để giải tỏa nỗi lòng😬 Nêu bạn có góp ý về truyện thì xin bạn hãy góp ý một cách nhẹ nhàng và lịch sự, tui chân thành đón nhận❤…
Jeff và Jane- hai con người luôn căm hận nhau. Họ muốn giết đối phương bằng bất cứ giá nào. Nhưng thay vào đó, số phận đã đẩy họ rơi vào lưới tình. Liệu tình yêu của Jeff và Jane...có đến với nhau không hay bị phá vỡ bởi kẻ thứ 3???Truyện chỉ có tại wattpad. Nếu các bạn muốn mang đi đâu, vui lòng hỏi ý Keisha trước nhé!…
Tương truyền rằng vào đời Trang Vương nhà Chu (696-682 TCN), ở Cổ Loa có sinh ra thứ ánh sáng lạ, rải khắp đất trời. Ánh sáng nguyên thủy đó bén vào đất đá, chìm vào sông suối, thấm vào cả cây cối, muông thú, con người. Nơi nó dừng lại, làng mạc ra đời, canh gác thứ ánh sáng kì lạ, âm thầm qua hàng nghìn năm. Lâu dần được biết đến với tên gọi là "Quang Châu", ngày nay là "Mảnh Sáng". Những đứa trẻ sinh ra tại Mảnh Sáng mang trong mình ánh sáng nguyên thủy, vận hành nó như một thứ công cụ, gọi là "slim ki". Hay như nhiều người vẫn thường gọi là "phép thuật."Năm Thiệu Bảo thứ sáu, tức năm 1283, 'Vĩnh-Quang Khế Ước' được kí kết, bảo vệ sự tồn tại bí mật của các Quang Châu. Lịch sử của Mảnh Sáng, vì đó luôn là đường thẳng song song với các "Mảnh Gương", những vùng đất không mang ánh sáng. Tách biệt và bí ẩn.Nhưng chưa từng là cấm địa vĩnh hằng.Bởi chuyện cũng kể về những "cánh cửa ánh sáng", mở ra ngẫu nhiên vào mỗi đêm Rằm Tháng Bảy, khi trời đất hòa vào nhau, âm dương nghịch đảo. Như chiếc hố tử thần, nuốt chửng những con người mang ánh sáng, hoặc có khả năng tiếp nhận ánh sáng. Đưa họ tới những vùng đất mà định mệnh cần tới họ. Lần này là Lũng Mây, nơi đất và lửa giấu ánh sáng sau làn sương mờ.Liệu một cậu sinh viên khoa Công Nghệ Thông Tin và một cô nàng mẫu ảnh với đam mê lịch sử có liên quan gì tới tương lai của vùng đất chìm trong mây này? Và liệu vận mệnh có luôn đến với người xứng đáng, hay kẻ-được-chọn phải gồng mình để mặc vừa chiếc áo mà định mệnh muốn khoác cho họ?H…
[Inspired by Lindsey Stirling - "Shatter me", I've written this story. Hope everyone would enjoy it]Vivian - a porcelain figure who had a brilliant gift of music - dreamt about the day she'll be released from the crystal snow globe, turn into a real human and marry her beloved prince.Yet, she is constantly attracted to her mysterious past, and a sweet violin melody visiting her in her sleep.With the hint given by Viv only friend - Clarissa the Mechanic - she slowly discovered who she really was, and her own destiny...[Completed]…
Cô là một con chó sói, thứ được coi là gian áccòn cậu lại là một vị hoàng tử đáng kínhmột ngày hai thứ ấy gắp nhau, nhưng cô đã tấn công cậu và khiến cậu bị mùNhưng nó đã quyết định sẽ giúp cậu chữa lành đôi mắt bằng cách hộ tống cậu đến nhà phủ thủyVị " Công Chúa " mạnh mẽ và vị hoàng tử mỏng mang yêu đuối...…
"Thời gian sẽ không chữa lành các vết thương,nó chỉ giúp ta làm quen với cảm giác đau đớn,kéo dài dai dẳn qua hàng thập kỷ"...-giống như cơn mơ vậy..em sẽ vẫn chỉ là đứa trẻ,mãi mãi nằm gọn trong gòng tay của gia đình......Sự tuyệt vọng đến cuối cùng cũng chả thể làm người đau thêm lần nào nữa...."Này tình yêu của tôi ơi...em đi đâu mất rồi?"...-OC,ngược,ngọt,đồng nhân,boylove,...Lịch sử khác so với đời thực.…
Tác giả: Feliriane MeiThể loại: Xuyên không, hệ thống, đam mỹ, 1x1, ngọt sủng, countryhumans, cường công cường thụ.Tên: Xuyên Thành Cực Phẩm Nam PhụCó thể hiểu là: Sau khi xuyên qua, tôi trở thành một kẻ đáng thương.→ Tôi ở đây là chỉ Việt Nam...Giới thiệu:Việt Nam của thế kỉ XXI, người đã trải qua mưa bom bão đạn, vực dậy một đất nước đi từ con số âm thành quốc gia lọt top đáng sống nhất.Thế nhưng chỉ sau một giấc ngủ trưa cậu đã xuyên qua thế giới khác. Đi cùng cậu là một hệ thống nhuyễn manh.Việt Nam: Thôi được rồi, muốn trách thì trách số tôi không tốt-Hệ thống: ಠ﹏ಠ…
Sơ lược:--Vào cái thời mà thực dân Pháp nắm giữ quyền cai trị chánh quyền Đông Dương thì bọn chúng tàn bạo giết chóc vô số, cũng trong bọn man rợ đó vì phải lòng một cô gái người An Nam mà bằng mọi cách phải có được cô ấy. Nhưng cô ấy lại đem lòng thương nàng, một người con gái xa lạ mắc vấn đề về trí óc, hai người vì gặp chuyện mà được ờ với nhau dần dà rồi nảy sinh tình cảm, nhưng ông trời oan nghiệt lại chia rẽ lứa đôi khiến cho đôi trẻ không có một lời tạm biệt hoàn chỉnh cũng như một câu hứa sẽ hẹn ngày tương phùng.-----Chờ nơi người bày tỏ lời yêu thươngNào ngờ đâu chờ sức cùng lực kiệtCâu nói kia chỉ còn lại nuối tiếcNơi này chờ đã bạc mái tóc xanh.------Tên truyện.: Chờ Người (tự viết)Tác giả: Tiêu Dương (gautruckungfu)Thể loại: Bách hợp, 1x1, mì ăn liền, quay ngược thời gian------Truyện được lấy bối cảnh miền tây Việt Nam xưa vào thời kỳ Pháp thuộc [tất cả địa danh có thể có hoặc không có thật. Với lại có những đoạn mình ghi là Tiền Giang là mình ghi sai nha, các bạn đọc hãy xí xóa bỏ qua vì mình nghĩ là Mỹ Tho mà đầu óc đặt đâu toàn để Tiền Giang, giờ sửa cũng hông nhớ chỗ nào nữa, nên hiện tại vẫn đang cố dò lại rồi sửa trong lúc rảnh :(((( truyện được viết bởi sở thích bản thân, không đào sâu vào yếu tố lịch sử. Không động chạm tới một tổ chức hay cá nhân nào, xin đừng buông lời cay đắng vì đây chỉ là một tác phẩm không ai quan tâm mà thôi.…