Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Đêm nay tôi trằn trọc mãi không tài nào ngủ được, đột nhiên muốn viết về mối tình đơn phương hơn 10 năm của mình. Chỉ là tôi muốn có một nơi để mình ghi chép lại những cảm xúc mà mình đã trải qua, để sau này khi đọc lại, tôi sẽ nhớ lại mình đã yêu nhỏ như thế nào.Vì là dân chuyên khối A nên văn chương tôi có hạn, từ vựng hoa mỹ không nhiều và cũng rất khô khan nên nếu có lỗi gì trong quá trình viết mong mọi người bỏ qua. #thucvan #gl…
Văn mình viết vẫn chưa xui lắm, cũng hổng rành Hán Việt lắm nhưng viết vì đam mê thôi. Tổng hợp chút ít phiên ngoại mình tự biên tự diễn cho TQTP vì chính truyện hay PN mình vẫn còn luyến tiếc quá nhiều điều đi nên là thảy mấy cái lưu luyến ấy vào đây tất, làm thành một bách khoa. Nói trước vì chính truyện là thanh thủy văn nên đây vẫn là thanh thủy văn, mình có muốn viết H cũng không đành vì đơn giản là ngôn từ kém cỏi nên không thể thêm H vào đượcvà cái chính là mình không muốn mất cái "chất" của tác phẩm, nói sao ta, tui nghĩ cái này là thanh thủy văn cũng có lí do cả đấy nên mọi người cố ăn chay nhá.…
Văn án:Thế tử Bắc Trấn Hàn Lâm Phong, ở chốn kinh thành đã là một trò cười của đám vương hầu, lại cưới một nữ nhi bị mù của một thương gia làm chính thê, từ đó cam chịu, hành vi càng thêm phóng túng.Bệ hạ chỉ vào Hàn Lâm Phong đang mơ mơ màng màng trên yến tiệc, nói: "Xưa có An Lạc công chúa vui đến quên cả trời đất, nay có kẻ này là gỗ mục không thể chạm khắc được."Một đám mê muội Thế tử ở kinh thành đồng tình lên án mạnh mẽ: Đáng hận thay cho Thế tử gia phong lưu phóng khoáng mà lại bị một nữ tử mù tính toán, thành tựu như vậy mà nhân duyên lại không tương xứng!Đám phụ tá Thế tử nhao nhao rơi lệ: Tiểu chủ công! Ngài vì cơ đồ mà nằm gai nếm mật, thế nhưng lại còn phải chịu đựng khuất nhục cỡ này! Là chúng thần vô năng, không thể phân ưu cùng tiểu chủ!Manh nữ Tô Lạc Vân: Ừm... Xin mọi người đừng nên kích động, ta và Thế tử cũng chỉ là mua bán qua lại theo nhu cầu, đợi đến ngày ngài ấy đại triển hoành đồ*, ta sẽ tự giác nhận hưu thư rời đi.…