Anh...
Bước chân của cậu trên con đường dường như luôn vô định như thế. Cậu luôn cố gắng bước thật nhanh thật vững chãi giống như sợ rằng nếu dừng lại...hoặc nếu như có điều gì đó vượt khỏi tầm kiểm soát...bản thân sẽ không thể chống đỡ được thêm.Chỉ là ngày hôm đó cậu gặp anh... anh bước chân vào cuộc sống của cậu giống như luôn tồn tại nơi đó, chứng kiến từng giây phút cậu chìm dần xuống vực sâu...nhưng bàn tay anh đã luôn nắm chặt tay cậu và kéo cậu trở lại...Nguyên đã từng nghĩ nếu không gặp Phong có lẽ...cậu sẽ mãi là cậu của bây giờ...chìm trong bóng tối của chính mình...cô độc trong chính cuộc sống hào nhoáng của chính mình...Phong đã từng nghĩ...liệu mình sẽ yêu 1 cô gái như thế nào...cho đến giây phút gặp Nguyên...nhìn cậu khóc hay là cười...và cùng ở bên cậu...…