Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tên gốc : Truyện Văn - 传闻Tác giả: Cửu Nguyệt Lưu Hỏa - 九月流火Giới thiệu:Cùng một câu chuyện, dưới góc nhìn của những người khác nhau, sẽ hình thành những phiên bản khác nhau.Sau khi cô bé Lọ Lem kết hôn cùng hoàng tử, điều gì đã xảy ra với vị hôn thê cũ?…
Chuyển ngữ: Tiểu Ngạn, Tiểu Ngọc NhiNguồn edit: Tâm vũ nguyệt lâu, Ngọc Nhi CungĐộ dài: 260 chương + 3 phiên ngoạiVĂN ÁN:Vớ bở được một vị sư phụ, tu được đại đạo tối cao!Cuỗm một con hồ ly làm sủng vật, quyến rũ ma vương làm phu quân!Tu tiên không đáng sợ, chỉ sợ không có văn hóa.Đều nói con đường thành tiên dài đằng đẵng, chỉ có bản thân tự tìm được đường phù hợp mới thành công.Lời này căn bản là hoang đường.Muốn, ta liền chiếm đường của người khác, khiến hắn không có đường để đi!Không thể độ kiếp [1] ư? Không sao, không cần vội.Không độ được thì ta cướp, tự mình thành thần tiên. [1] Độ kiếp: chỉ quá trình chịu kiếp nạn của một người muốn thành tiên.…
Bởi vì quá mê sự tình củm của hai người họ trên film nên tui đã quyết định cho ra đời fanfic đầu tiên của mình. Vì là lần đầu nên vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, nếu có sai sót mng hoan hỷ bỏ qua. 🤗Lưu Ý : Vì đây là OOC nên sẽ không theo diễn biến cũng như trình tự, tuyến nhân vật hay tuyến tình cảm như trong film. Đều là ý tưởng của tác giả tự nghĩ ra. Nếu có trùng lặp với một câu chuyện nào đó thì như tui đã nói ở trên từ trước mong mng "hoan hỷ bỏ qua." 🥰…
Phương Nhi không ngờ mình đã trọng sinh... Nàng vẫn nhớ rõ mình chán ghét cái người điên cuồng yêu nàng, tình cảm vừa sâu sắc hèn mọn đến mức chỉ cầu mong nàng quay lại nhìn một cái. Đã từng chán ghét là thế, nhưng người kia vẫn luôn thật sự chỉ có mình nàng, thâm tình đến mức khiến Phương Nhi cũng rung động. Năm mười tám tuổi, nàng quay về, nhìn người kia chưa từng có được chút hòa nhã của mình, chưa từng có được sự đáp lại của nàng, cô khóc, Phương Nhi an ủi: "Cậu đừng khóc nữa, mình thích cậu nhé?" Một câu giới thiệu vắn tắt: Mình sống lại rồi, cậu đừng khóc, mình thích cậu.[chiếc fic này là fic cover chuyển ver, ko phải do t viết]…
Tên gốc: Đoàn Sủng Văn Nữ Phối Trọng Sinh HậuTác giả: Nhu NhuTình trạng: Đã hoàn thành + đã editĐộ dài: 5 chương + 1 ngoại truyệnThể loại: truyện ngắn, không CP, hiện đại, góc nhìn nữ chính, ngôi thứ nhất, trùng sinh, gia đình, HE, nữ phụGiới thiệu: Tôi là nữ phụ độc ác làm đủ chuyện xấu trong truyện đoàn sủng.Ngày tôi chết đi cũng là ngày ba mẹ tôi đưa đứa con gái nuôi mà họ yêu thương nhất đến lễ đường thành hôn, còn tân lang chính là vị hôn phu của tôi.Tôi dùng chút sức lực cuối cùng, gọi một cuộc điện thoại cầu cứu, nhưng chỉ nhận được một câu: "Đừng gây chuyện nữa!"Tôi chết ngay vào khoảnh khắc tất cả mọi người cùng nâng ly chúc mừng cho ngày vui của đôi trai tài gái sắc.Sau khi sống lại, tôi quyết định buông xuôi, không tiếp tục tranh giành tình cảm với đứa con gái nuôi kia nữa.Tôi thậm chí còn rời khỏi gia đình này, nhường lại tất cả mọi thứ cho cô ta.Thế nhưng ba mẹ và anh trai tôi lại khóc lóc, cầu xin tôi tha thứ.…
Nhật là một học sinh nghèo vượt khó đỗ vào trường cấp 3 danh giá nhất Sài Gòn, với tài năng học tập vượt trội được các giáo viên bộ môn và chủ nhiệm tin tưởng giao phó chức vụ lớp phó kỉ luật và thủ thư của thư viện trường, cuộc sống của Nhật ngày đêm đồng hành cùng những trang sách và những góc nhìn văn học mà cậu luôn tìm tòi học hỏi. Cho đến khi gặp Mẫn, một học sinh mới chuyển đến cũng là hàng xóm mới của cậu. Một sự thay đổi ồn ào khiến Nhật chói tai mỗi khi Mẫn tìm đến gây sự. Và rồi tự lúc nào tình cảm của đôi lứa dần chớm nở mà bản thân cô cậu không hề hay biết rồi lại có những suy nghĩ mơ hồ về nhau.…
Trường An nhìn thằng nhóc đầu nấm mái vòm với bộ bộ võ phục Taekwondo trăng trắng, cất tiếng hỏi "Em muốn học võ để làm gì?" Nam Khánh mười tuổi bắt chước điệu bộ khoanh tay của hắn nói với giọng chắc nịch"Để đi đánh giải, em muốn làm tuyển thủ" Tưởng chừng đây chỉ là những lời trẻ con nói đùaNhưng ngờ đâu bốn năm sau thằng nhóc đầu nấm ấy thật sự đã nhận được cờ giải nhì trong cuộc thi đấu đối kháng cấp quốc gia dành cho lứa tuổi 12-14Một năm sau đó, đầu nấm ấy đã thay đổi kiểu tóc. Buổi thi đấu cấp tỉnh kết thúc cậu thiếu niên ngông cuồng lần đầu nếm được mùi đắng cay thất bại đã ôm lấy đai lưng của mình dõng dạt tuyên bố "Em không muốn đánh giải nữa."Cũng trong ngày hôm đó cậu đã hạ quyết tâm sẽ từ bỏ ước mơ làm tuyển thủ. Nhưng có điều, đam mê suy cho cùng vẫn không phải là thứ nói muốn bỏ là bỏ. Dù bị lạnh lẽo nơi đáy lòng bao vây vẫn không đủ khả năng dập được ngọn lửa đang bùng cháy. Đến năm Nam Khánh mười bảy tuổi, Trường An lại đứng dưới ánh đèn hỏi cậu "Em học võ để làm gì?" Với niềm khát khao lấy lại ánh hào quang năm đó, Nam Khánh đỏ mắt khẳng định lại rằng "Để đi đánh giải, em chưa từng thật sự muốn rời sân đấu."…
Truyện này không phải của mình nhatruyện nàymình đã xin tác giả rùi nên mình đã được quyền đem Wa wattpad cho mọi ngườiđọcnha truyện này có nhiều phần nên mình sẽ up dần dần nha. truyện này trong bộtruyện tên là cục cảnh sátsố 12 nguồn: https://wuziying.wordpress.com/…
Văn án : Tác giả không viết văn án, chỉ để độc giả tự đọc rồi cảm nhận Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, dù là tích cực hay tiêu cực... Nó đều là một phần của tác phẩm này ! "Bookcover by @Ice_Margarita…
Nhi quá ngại để nói, Ngọc quá ngu ngốc để hiểu. Và sau đây là câu chuyện dài đằng đẵng của Nhi đanh đá và Ngọc ngốc nghếch. NC-17 Truyện lấy bối cảnh Miền Tây Việt Nam những năm 90.Fic gốc: Seulrene - Nhỏ Hiền của au yseo 1201Fic cover chưa có sự cho phép của tác giả do bạn nhỏ đó ib để hỏi xin cover nhưng vẫn chưa thấy tác giả trả lời. Nếu có bất cứ vấn đề phát sinh gì sau khi đăng fic hoặc tác giả không cho cover bạn nhỏ sẽ gỡ fic ngay ạ.…