Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
nam9:Nguyễn Nhật Hải Minhnu9:Trương Ngọc Như Quỳnhnam8:Trần Hoàng Minh Huynu8:Lê Đặng Thùy DươngCâu chuyện nói về anh chàng redflag mang tên Hải Minh và cô nàng good gơn Như Quỳnh.Hai người là bạn thân với nhau từ nhỏ,gia đình hai bên đều rất quý nhau và còn hay đùa rằng mai này 2 người họ sẽ lấy nhau.Hải Minh là một tên redflag có số cô người yêu còn nhiều hơn cả số tuổi hiện tại.cả bạn cùng khối 10 hay đàn chị khối 11,12 đều mê mẫn vẻ đẹp trai của cậu ta.Anh chàng Hải Minh này mặc dù có rất nhiều cô bồ xinh đẹp,nhưng hắn luôn dành sự quan tâm tuyệt đối cho cô nàng Như Quỳnh.…
1.Trước khi gặp Nguyễn Anh Phong, cô sẽ chẳng thích ai cả, cũng sẽ chẳng ấu trĩ hay rảnh rỗi đi yêu thầm một ai. Vậy mà khi gặp cậu, trái tim chẳng biết đã rung rinh từ bao giờ.Đúng trước mặt người xuất sắc như thế, cô nhớ lại Tagore từng viết: "Khoảng cách xa nhất trên thế giới là khoảng cách giữa cá và chim bay. Một ở trên trời, một còn lại, lặn sâu dưới đáy biển." Giờ nghĩ lại, rất giống cô và cậu.2.Kể từ khi nghe được tiếng lòng của Minh Tuệ, Nguyễn Anh Phong không nghĩ tới có một người yêu thầm mình đến mức như vậy.Cậu đang đạp xe đi học lại nghe thấy: "Sao hôm nay mình ngủ muộn quá, chắc cậu ấy đạp xe đi trước rồi." Thế là cậu lại đạp chậm lại, mười lăm phút sau, nghe thấy tiếng lòng của ai đó: "Trời ơi, nhìn thấy cậu ấy rồi kìa."Cậu đang vừa chen hàng được vào quầy ăn sáng thì nghe thấy ai đó kêu ca: "Lỡ chép bài muộn mất mấy phút, giờ chắc chen vào cũng chẳng còn bánh mì rồi. Hu hu hu hu." Cậu đành phải lấy thêm chiếc bánh mì nữa, rồi tìm cớ đưa cho ai kia.💢Hướng dẫn cách đọc truyện ‼️🐤 🐦🐧🐔 Câu chuyện yêu thầm đầy cảm động❌🐵🙈🙉🙊 Chuyện hề của chàng overlinhtinh và nàng overthinking ✅🥰🥰Tên khác của truyện: Sau Khi Crush Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi.…
Vừa tiễn Huy về, Linh quay lại đã thấy thằng Duy khuơ khuơ tấm ảnh mà nó chụp lén lúc Huy đang giúp Linh cất đồ vừa mua vào tủ lạnh. Eo, cảnh tượng trông tình cảm như một cặp vợ chồng son vậy.Linh tỏ ra không quan tâm, đi thẳng vào phòng nhưng lại nhân lúc thằng Duy đi tắm lén lấy điện thoại nó gửi ảnh sang máy mình. Lần đầu tiên cô cảm thấy lệnh 'xoá tin nhắn ở phía bạn' thật hữu dụng, lại thầm khen thằng Duy đúng là có năng khiếu chụp hình. Đẹp quá điiii, iu Duy vãi...…
Đây là vài mẩu chuyện học trò lấp ló sau những tán cây phượng đỏ. Giữa cô gái "hướng nội", "ít nói" với anh giai "lạnh lùng", "chăm ngoan". Cùng với biết bao chuyện quậy phá làng phá xóm của đám bạn dưới mái trường cấp 3 "yêu dấu".*Tác giả thích dùng nhiều ngoặc* --oQo--Mở đầu:Hóa ra thủ khoa Khánh An càng nhìn càng không giống con người. Thứ nhất phải nói cái mặt đểu vậy mà vẫn có cả trai lẫn gái say đắm, đổ đứ đừ vậy. Tiếp theo phải kể đến là cậu bạn An sống chó là một con sâu ngủ, chỉ cần có gối có chăn là tự giác ngủ. Cuối cùng cũng quan trọng nhất, có vẻ thằng cha này thích tôi rồi! Không tin, ngồi xuống nghe kể nè!…
Một câu chuyện tuổi trẻ, viết bởi những kẻ mộng mơ, dành cho những kẻ mộng mơ.Link podcast của câu chuyện này: https://open.spotify.com/episode/36C9br0zGTYZXnD9idgfsM?si=da7d70f54e1242a3----------------------------------Dưới ánh nắng sắp tàn buổi xế chiều, tôi ngẩn ngơ ngắm từng chiếc lá vàng cố níu mình trên cành cây vài giây trước lúc phải chia lìa. Nhìn chúng chuyển mình rơi xuống lòng đường, nhẹ nhàng thôi nhưng đủ làm người ta ta nao lòng. Tôi đưa tay đón lấy chiếc lá vàng vừa rơi như để nó nhìn thật rõ một lần nữa vòm cây cao lớn kia, nơi nó dành cả đời để nương náu. Lá xanh chen chúc nhau giành lấy ánh nắng cuối ngày, rồi lại cùng đan lấy nhau mà che chắn từng đợt gió lùa về ngang qua phố. Một kiếp lá xanh chỉ dành trọn cho cây, tới sau cùng cũng chẳng đành lòng chia xa. Mùa thu năm nay vẫn thế. Tôi vẫn ngồi nhặt từng chiếc lá vàng rơi đầy ngõ nhỏ mà nhớ khôn nguôi bao kỉ niệm thuở cắp sách tới trường. Nắng vẫn vàng. Hoa vẫn nở. Lá vẫn rụng. Vẫn khung cửa ấy. Vẫn ngọn cây ấy.Tôi hoài nghi, liệu ngày mai anh vẫn đến?------------------------------------Én, Cúc Cu, Lingg, Diễm, Tli.…
Với đôi mắt ươn ướt, An nhìn tôi, giọng rưng rưng, hơi thở có mùi cồn:- Chúng ta chỉ có thể là bạn thôi sao?Tôi đơ ra mất mấy giây, hoang mang tột độ trước câu nói của cô ấy. Chẳng phải cô ấy đã từ chối tôi rồi sao??- Mày làm sao đấy?? Uống nhầm gì rồi à?? Nhận ra cô ấy đang khóc, theo phản xạ, tôi đưa tay, tính lau nước mắt cho An. Nhưng cô ấy lùi lại, nói tiếp: - Đừng cố làm tao phân tâm, trả lời ngay đi, Vũ...Đang cảm thấy hụt hẫng, tôi bỗng chốc tỉnh ngộ. Tay tôi vẫn đang lơ lửng trên không trung, như một cái búng tay, tôi chợt tỉnh ngộ vội rút tay về." Thì ra cô ấy nhầm..."- Mày đang phạm phải sai lầm đó Sa.…
Trong cuộc sống, bên cạnh tình thân, tình yêu thì tình bạn cũng là thứ vô cùng quý giá.Ai trong đời cũng nên có ít nhất một người bạn tốt, hoặc may mắn có nhiều người bạn tốt hơn.Với câu chuyện này, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua những năm cấp 3 đáng nhớ, nơi ghi dấu ấn của những con người chuẩn bị bước vào đời, thực hiện hoài bão, ước mơ của bản thân. F6 năm ấy - dù đi về bất cứ nơi đâu, nhưng khi ngoảnh lại, chúng ta vẫn có thể hoài niệm về hồi ức thanh xuân đáng nhớ của mình.…
\Thiên Hi cuồng nhiệt, Hạc Hiên trầm nhiệt.\Thiên Hi là mặt trời, mặt trăngHạc Hiên là một loài chim bay, bay qua bay lại làm Thiên Hi say đắm nhìn ngắm mãi suốt cuộc đời.Câu chuyện kể về một cô gái tên là Thiên Hi si tình chàng trai Hạc Hiên bởi vẻ ngoài lạnh lùng mà lại ấm áp. Cả hai cô cậu đều có tính cách trái ngược nhau, bù trừ.Không hẵn cậu ấy trầm tính hết nhé, có khi lại ngoại trừ Thiên Hi.Vì mới viết nên các câu từ tớ dùng không được hay và với cả viết theo mọi góc nhìn & ngôi kể, nhẹ nhàng với tuiiiCre ảnh : Pinterest ________24/7/2023#75…
Gió thu thoảng qua nơi đây, mang theo cả hương thơm của hoa và cỏ dại. Nó rũ mắt nhìn xuống những chiếc lá thu khô rơi xuống mặt hồ, hình bóng chàng trai ấy chẳng hề mờ phai theo thời gian[ Nó rơm rớm nước mắt hỏi khẽ :" An Trường.. mày sẽ không quay trở về nữa.."Trường kéo nó lại ôm chặt lấy như muốn hòa vào làm một" Tao đi nhanh thôi, Trăng nhỏ đợi tao nhé?" ] Nó men theo con ngõ nhỏ năm ấy vẫn hay đến, nỗi nhớ chẳng thể nào nguôi. Nó nhớ nụ cười ấy, nhớ vòng tay ấm áp khi nó cô đơn nhất, nhớ nụ hôn đầu tuổi 17.... Đến lúc này nó ngồi khẽ xuống dựa vào bức tường, mắt nó đỏ hoe " Nguyễn Nhật An Trường ! 8 năm rồi.. "Tác giả: LhuongCre ảnh: Pinterest…
"Hôm nay luyện đề nhiều quá, tớ mệt nên gục đầu xuống bàn nằm nghỉ. Ban đầu chỉ định bụng nhắm mắt một lúc cho đỡ mỏi, nhưng lúc bạn cùng bàn lay tớ dậy, mở mắt ra đã gần 5 giờ chiều. Ánh nắng cuối ngày bao phủ THĐ trong màu hồng đỏ rực rỡ, xen lẫn mây vàng như mỡ gà. Không còn cái nóng gay gắt đặc trưng của hè Hà Nội, tớ có thể cảm nhận rõ ràng một ngày đã trôi qua như thế nào.Hè à... Ra là đã vào hè rồi đấy! Tớ chợt nhận ra thời điểm mình sắp phải chia tay với THĐ ngày càng gần. Cũng có thể sớm hơn nữa. Chia tay với bảng đen, phấn trắng, bàn ghế gỗ, thầy cô, bè bạn đã gắn bó suốt 3 năm.Và cả người mà tớ thích...Tớ gói buổi chiều tàn của mùa hè lớp 12 trong từng dòng chữ gửi đến cậu. Tớ không mong mình như ánh hoàng hôn nhuộm đỏ THĐ, chỉ mong cậu có thể nhớ đến tớ bằng lời chào tạm biệt mà mặt trời gửi đến mùa phượng vĩ đỏ rực cuối cùng của chúng ta."Quyền tắt điện thoại, lại cặm cụi ngồi làm cho xong tập đề dang dở. Mãi đến khi tiếng trống trường vang lên những thanh âm rộn rã, nó mới vội vàng cất vội sách vở bút thước vào cặp rồi đi ra nhà xe cùng lũ bạn.Điện thoại trong túi quần rung lên vài nhịp. Quyền lấy ra kiểm tra, như thói quen đã hẹn trước, Trí khôn của ta đây bình luận vào dưới bài viết của nó:"Thế cậu có định bày tỏ tình cảm với cô bạn ấy không?"Quyền khựng lại đôi chút, rồi nhanh chóng trả lời:"Chắc là... sẽ không đâu."…
Tống Nghiên - tổng tài hắc bá khét tiếng dưới trần gian.Chiêu Quân - tiểu tiên nữ bắt ma chốn thiên đàng.Cả hai vô tình bước qua nhau trong cái đỏ thẫm của máu, vị mặn chát của nước mắt và nỗi đau khổ trong hạnh phúc gia đình. Chính sự gặp gỡ đường đột ấy đã chép lịch sử của cả hai hòa làm một. Anh vì cô mà lấy thân mình bảo vệ, cô cũng vì anh mà nguyện chôn thân mãi mãi ở trần gian. Cả hai chính là cơ duyên nhưng cũng chính là nghiệp duyên, sẽ là kết thúc nào viên mãn nhất cho một mối tình không cùng chung thế giới ?…
Phạm An Nhiên lớn lên ở thủ đô ngàn năm văn hiến, từ nhỏ nó đã yêu mến thành phố vừa hiện đại vừa cổ kính lại mang nét gần gũi này. Nó luôn tự hào về gia đình mình, nhà đã có truyền thống cách mạng từ xưa đến nay. Đồng thời Hà Nội luôn khiến nó nhớ về những năm tháng đầy hoài bão, ước mơ của cô học sinh đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Nhớ về những ngày đẹp trời quây quần bên gia đình. Kỷ niệm vui đùa cùng trẻ em trong xóm, mọi người tụ họp nói chuyện cùng nhau.Cùng với đó Hà Nội lưu giữ kỷ niệm của nó và cậu thiếu niên là dân chơi Thủ đô ngày ấy, người khiến nó trải qua mọi khung bậc cảm xúc vui buồn khác nhau. Không giỏi nói chuyện, lại ăn chơi Hoàng Đức Trung đã để lại ấn tượng đầu không mấy tốt đẹp trong mắt Phạm An Nhiên. Hai người với hai tính cách, hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược nhau, dần dần cảm mến đối phương. Sau đó là yêu, góp phần tạo nên thanh xuân tuổi học trò tươi đẹp, kỷ niệm đáng giá nhất._______________Fanpage tác giả: Dâu Xinh (Hani)…
" Cậu nói ai khùng, nói lại coi thử"Hai cậu ấy giằng co nãy giờ, không hiểu kiểu gì mà Gia Minh cứ trêu Ngân mặt vẫn tươi roi tói còn Ngân thì đỏ như con bạch tuộc trong rất giận, Tớ cũng chỉ biết cười cảm thấy hai người họ thật hợp nhau.Bỗng Gia Minh đang đùa với Ngân ở phía sau thì đụng phải khiến Hạ Nhi mất cân bằng.* Ôi mẹ ơi, mới đến lớp mới mà ngã sấp mặt có phải quê lắm không, không những thế khuôn mặt mình bay luôn thì xao. Trời ơi ai cứu tôi (┬┬﹏┬┬)* Tớ nhắm chặt mặt tưởng mình sắp tiêu đời rồi, bỗng dưng thấy người mình ngả vào trước ngực ai đó phía trước, mùi hương cơ thể thanh mát tựa như một cơn gió mùa hè dìu dịu khiến ai khi ngửi thấy cũng phải say mê trong đó có cả tớ. Tớ vô tình nắm chặt áo cậu ấy, từ từ mở mắt ra thì nghe thấy giọng bạn trai trầm ấm.Hạ Nhi vừa ngước lên thì " Cậu ôm tớ đủ chưa?"...Tên truyện: Ánh mắt chỉ hướng về cậuĐược viết bởi: Cún nhỏ…
"Tìm thấy rồi! Phong ơi! Chị tìm thấy rồi! Ở đây này!" Đó là tiếng thét của Thùy Linh. Tuy không phải đồ của nó, mà nó mừng như trẩy hội. Tuấn Phong nghe được liền chạy lại chỗ nó. "Đúng cái móc chìa khóa này không? Cute khủng khiếp luôn ý! Với cả nó ở dưới gầm ghế cơ nên em tìm mãi không thấy là đúng rồi." "Vâng ạ. Em cảm ơn chị nhiều lắm!" Vừa nói, Phong vừa cúi gập người để thể hiện sự biết ơn. Lần này, thằng bé nở một nụ cười rất tươi, khác xa với sự điềm tĩnh và có chút khó gần của nó. "Sau này, em nên cười nhiều hơn nhé." Linh xoa đầu nó, nhìn nó với một ánh mắt đầy thiện cảm và cưng chiều."Tại sao ạ?" "Vì em cười đẹp lắm luôn! Mà đôi khi, điềm tĩnh quá người ta lại cho rằng em khó gần đấy!" "Nhưng em vốn vậy mà..." Vẻ mặt Phong có chút trầm xuống."Khó gần đâu mà khó gần? Chị thấy em dễ thương mà?" Nghe được lời khen như thế, đột nhiên nó ngại ngùng quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Linh nữa. "Em cảm ơn chị." "Ừm." Thùy Linh mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng và rực rỡ khiến ai ngước nhìn cũng phải đứng tim.…
Tôi chạy tới ôm chầm lấy Minh , khiến anh ngây người ra . Phải mất một lúc anh mới cảm nhận được gì đó , anh cất tiếng lên hỏi tôi bằng giọng dịu dàng cộng với ba phần nuông chiều bảy phần cưng chiều trong lời nói:-sao thế?ai lại bắt nạt bé Cải của anh à?hửm? Bằng cách nào mà anh có thế dễ dàng biết được hay thậm chí là nhận ra mọi thứ vậy nhỉ? à vì anh giỏi mà... vừa giỏi vừa thông minh còn rất hoàn hảo nữa. Minh giống như ánh mặt trời chiếu sáng cuộc đời tăm tối của tôi, mà tôi lại giống như hạt cát ở giữa cái sa mạc bao là rộng lớn... người cao quý như anh mà lại hạ mình chỉ để yêu tôi được nhỉ?. Những suy nghĩ ấy làm tâm trạng tôi càng tồi tệ hơn. Không kìm được nước mắt , tôi oà lên khóc . Minh giật mình , vì đây là lần đầu tôi oà lên khóc nức nở trước mặt anh.Anh nhỏ nhẹ trấn an tinh thần tôi ,cùng với giọng nói trầm ấm -bé yêu của anh ơi,sao lại khóc rồi?nói anh nghe ai bắt nạt em? Đâu ngẩng mặt lên anh xem mặt bé Cải của anh nào. giọng anh như dỗ một đứa bé, à tôi cũng là em bé của anh mà. Nhưng vì anh cứ dỗ dành tôi mãi cùng với mùi hương bạc hà thanh mát quen thuộc của anh nên tâm trạng tôi đã vui hơn rất nhiều. Sau đó, tôi đã nhận ra được rằng mặt trời này là của tôi, cũng chỉ chiếu sáng cho mình Cải thôii.Và: Phương Anh lại yêu Minh Nhật nhiều hơn rồi!!!!21/3/2024…
Ừm, nội dung như tên truyện, không có gì để giải thích thêm =)))Tác giả: WrubusandCadiaLink gốc: https://archiveofourown.org/works/46817374?view_adult=truePairing: AkaiGin, ReiGin, ScotchGin, IrisGin, VodGin, VerGin =))Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi bất cứ đâu…
Violet Everdarden - một cô gái trẻ từng bị coi là "cô máy chiến tranh", bây giờ đã làm cuộc sống lại từ đầu, với công việc Búp Bê Tự Động Viết tại bưu cục C.H do Trung tá Hodgins dựng nên ngay sau khi đã giải ngũ. Từ đó, cô đã gặp gỡ nhiều con người với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, nhiều gam màu tình yêu, để dần dần hiểu được từ "yêu" mà cô đã nghe từ Thiếu tá của mình: Anh yêu em.Cô hiểu được rồi, sau bao lâu, cô rốt cuộc cũng đã hiểu được "yêu" là gì rồi. Cô đúng là ngu ngốc mà, sao lại không thể hiểu được cảm xúc của người ấy ngay từ đầu chứ, mà trong khi chính mình cũng không thể hiểu con tim của bản thân cơ mà. Hối hận, hối hận lắm. Sao cô lại hiểu ra một cách muộn màng như vậy chứ? "Anh yêu em" đơn giản biết bao, mà lúc ấy cô lại chẳng thể hiểu nổi.Em yêu anh.…