Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
"Không có con đường nào trải đầy hoa cho chúng ta bước đi mà không có vấp ngã.."...Cậu chân ướt chân ráo vừa mới lên Seoul, với số tiền ít ỏi cùng giấc mơ làm Idol của mình.Một lần cậu giúp đỡ một cô gái trong siêu thị, cô ấy đề nghị cậu làm em trai sẽ nuôi cậu học hành.Giấc mơ đến với cậu khi cậu được công ty giải trí chọn, mặc dù là công ty nhỏ nhưng cậu vẫn hi vọng....***...Những cuộc tranh đoạt trong công ty, tình thân lẫn tình yêu tan vỡ. Cô là người thừa kế còn lại duy nhất.....Mãi chạy theo những mối hận thù, đến cuối cùng cô mới chợt nhận ra bản thân mình cần cậu ấy hơn tất cả[email protected]…
Tên truyện : Lỡ crush bạn cùng bàn rồi!Tác giả: Yan.Thể loại: Học đường, tình trai ( BL VN ), HE, Đẹp trai năng động top x Ít nói nhạy cảm bot.Đây là truyện mình tự viết, vui lòng không đem đi nơi khác nếu không xin phép ạ!Nếu được thì mọi người vào WordPress ủng hộ cho mình bớt cô đơn huhu. WordPress: yanleloi.wordpress.comĐây là truyện đầu tay của mình nên nó còn va vấp nhiều chỗ lắm, mọi người thông cảm nhé. Mình luôn nhận những góp ý chân thành và lịch sự. Còn những ai đã không thích truyện thì lướt qua đời nhau nhé, xin đừng buông lời cay đắng.…
Tác giả: (Oannie05 🐟)Thể loại: Boyslove, ngọt, HE, 1x1, vợ nuôi từ nhỏ CP9: BẠCH THIÊN QUÂN x MẠC TỬ KÌ Trích đoạn Hôm đó là một ngày mưa ướt át, ngấm trong người hơi men cay nồng, sặc mùi Whisky, anh buông thõng người mình trên chiếc Sofa rồi vội đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ áo, anh lặng lẽ hướng ánh mắt vào căn phòng đang đóng sầm đó mà khẽ nhấc đôi chân mày, rít một hơi thật dài, chậm rãi nói một câu âu yếm: "Bé yêu à, anh về rồi đây!"Trong phòng, một cậu nhóc độ chừng 20 tuổi đang hí hoáy, lục đục với con gấu nhồi bông được anh tặng vào ngày lễ tình nhân. Bỗng nghe thấy tiếng động, cậu liền lao ra như tên bắn mà xà vào lòng anh, không để ý rằng mình vẫn đang mặc một chiếc áo ba lỗ nhẵn bóng xuyên thấu, vô ý để lộ ra hai hạt đậu màu hồng xinh xắn, cùng chiếc quần short bó sát cặp đùi trắng nõn, cảnh tượng đẹp hệt như một bức tranh thủy mặc, vừa câu dẫn vừa mê người. "Bé yêu, đây có được coi là cố ý trao thân cho anh không?"Đôi mắt đỏ ngầu ngấm hơi men say như con dã thú dữ tợn, anh đưa cặp mắt di chuyển lên trên thân người cậu, hơi thở vồ vập dần mất kiểm soát."Nào, ngoan ngoãn để anh dạy em cách trả bài làm sao cho đúng nhé""Tiểu...Tiểu Bạch...ưm....anh say rồi."Cậu bị con mãnh thú khoá môi rồi! Tiếng hoan ái gợi tình của cặp chồng chồng hoà quyện vào bầu không khí đêm mưa ướt át. Thế là cặp đào trắng nõn, đỏ mọng bị yêu vương chén sạch mất rồi.*NOTE • Truyện chỉ đăng tải trên Wattpad, nếu có những nơi khác thì đó là ăn cắp.• Truyện được viết bởi @Oannie0…
Năm route, năm câu chuyện:Mang nguồn năng lượng rực rỡ như nắng hè, anh là kiểu người không giấu giếm cảm xúc. Yêu là nói, thích là làm, chân thành và thẳng thắn. Bên anh, mỗi ngày đều như một cuộc phiêu lưu nhỏ, ấm áp và tràn đầy sức sống.Bên ngoài thờ ơ, bên trong đầy ấm áp. Anh không giỏi thể hiện, lời nói cũng ít ỏi, nhưng ánh mắt, cử chỉ vụng về lại chứa chan tình cảm. Tình yêu của anh là kiểu "anh không nói, nhưng luôn ở đó vì em".Một chàng trai sống trong thế giới riêng, lặng lẽ nhưng chắc chắn. Không cần nhiều lời hoa mỹ, anh cho thấy tình cảm bằng hành động âm thầm - giống như cách anh tập trung vào mỗi ván game, kiên nhẫn và nghiêm túc, chỉ dành riêng cho người anh chọn.Một chàng trai lịch thiệp với nụ cười ấm áp, nhưng ai tiếp xúc lâu sẽ nhận ra sự tinh quái kín đáo của anh. Không vồ vập, cũng chẳng hấp tấp, anh biết cách lặng lẽ kéo đối phương vào thế giới êm đềm mình tạo ra, vừa nhẹ nhàng vừa chẳng dễ thoát ra.Khác với vẻ ngoài điềm tĩnh, anh dùng từng nốt đàn để kể câu chuyện mà mình không nói thành lời. Âm nhạc của anh mộc mạc, đôi khi lạc nhịp, nhưng chân thành và dịu dàng như một lời thổ lộ kín đáo gửi đến người duy nhất.…
---Văn ánTôi đã từng nghĩ đời mình sẽ chỉ là một vệt đen không lối ra, bị chôn vùi trong những tiếng la mắng, những trận đòn roi, và sự im lặng đáng sợ của những bữa cơm không có mẹ.Con ngõ nhỏ nơi tôi sống chật hẹp đến mức tưởng như không thể cất giữ nổi một giấc mơ. Ấy vậy mà... nó lại đủ rộng để chứa cả một đoạn thanh xuân của tôi - đoạn thanh xuân mang tên anh.Tôi gặp anh vào một mùa hè năm ấy, khi vừa tròn mười tám tuổi. Tôi ngồi đó, bên góc tường quen thuộc, đôi tay trầy xước, ánh mắt đã không còn long lanh như trước. Anh bước đến, như tia nắng xuyên qua rặng cây, nhẹ nhàng và dịu dàng đến mức khiến tôi tự hỏi liệu mình có thể thực sự được sống tiếp hay không.Anh cúi xuống, khẽ đặt vào tay tôi một viên kẹo nhỏ màu hồng và chiếc khăn tay gấp gọn, thoảng hương xà phòng dịu nhẹ. Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã mỉm cười:"Anh tên là Minh An, vừa chuyển đến con ngõ này tháng trước."Một câu nói rất đỗi bình thường, nhưng lại khiến trái tim tôi khẽ run. Từ hôm đó, anh hay ghé qua, hay hỏi tôi vài điều vụn vặt, hay im lặng ngồi cạnh tôi, như thể sự hiện diện của anh đã đủ để làm dịu cả một khoảng tối trong tôi.Tôi không biết mình yêu anh từ khi nào. Có lẽ là từ lúc anh lau vết máu trên tay tôi bằng chiếc khăn tay đã cũ. Có lẽ là từ lúc anh lặng lẽ sửa lại cái bậc tam cấp trước nhà mà tôi vẫn hay vấp ngã.Tôi chỉ biết mình đã yêu anh bằng tất cả những gì còn sót lại sau bao lần đổ vỡ.Rồi chiến tranh gọi tên anh.Anh đi, để lại tôi cùng một lời dặn không rõ là hứa hẹn…
"Có bao giờ em tự hỏi, nếu một ngày em không thể nhớ được trọn ven những gì đã xảy ra, liệu có điều gì em nhất định không muốn quên đi?"Câu chuyện là những mảnh hồi ức đẹp nhất của cô gái tuổi đôi mươi, lần đầu học cách sống, lần đầu học cách yêu.--------------------------------------------------------------------------------------Câu chuyện hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng.Đôi lời của tác giả: Truyện đầu tiên mình viết, còn non tay và va vấp, mong mọi người góp ý xây dựng. Chân thành cảm ơn ạ!!…
Tác giả: Khổ TưDịch giả: MeiTags: Đam mỹ, đoản văn, ngôi thứ nhất, tình cảm, nhẹ nhàng, hiện thực, BE.Tôi với Dương Hạo bên nhau từ những năm cấp ba.Bọn tôi yêu sớm, tôi làm anh vấp chân ở sân bóng rổ, tôi hôn anh, còn anh thì nghiện hôn tôi mất rồi.Bọn tôi không nói những lời thân mật, không dỗ dành, cũng không gọi nhau ngọt ngào, bọn tôi chỉ có những cuộc cãi vả thường xuyên, hai lần tách ở riêng, một lần chia tay, một lần đánh nhau, và vô số lần làm hòa.Gập ghềnh chông gai, thế mà lúc quay đầu lại đã mười năm.Tôi không biết cuộc đời này có được mấy lần mười năm, thôi thì ta cứ đi hết kiếp người.Chúc anh mai này ở biển người gặp nhiều may mắn.…
Xã hội hiện đại, từ xin việc đến thăng chức, từ tình yêu đến hôn nhân, từ giao lưu đến hợp tác... không việc gì không cần tài ăn nói.Khéo ăn nói giống như sở hữu loại "dầu bôi trơn" đảm bảo các mối quan hệ của bạn "vận hành" trơn tru. Không khéo ăn nói, gặp chuyện nhỏ mắc trở ngại, gặp chuyện lớn vấp thất bại.Làm thế nào để nói năng trôi chảy? Làm thế nào để nói lời "đi vào lòng người"? Trong những dịp khác nhau, với những người khác nhau, ở những tình huống không giống nhau... có cuốn sách này gợi ý, bạn sẽ thành người khéo ăn nói.…
Trong tình yêu, ai mà chẳng muốn được đối phương chủ động, được cưa cẩm, được quyến luyến, được cảm giác trân trọng, biết rõ mồn một tình cảm người đối diện như thế nào, Tuệ Hiên cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu không có gió thì làm sao có sóng biển? Không va vấp, không nghiệt ngã, sao có thể gọi là cuộc đời? Năm tháng thanh xuân của Tuệ Hiên không thiếu kẻ đưa người đón, không thiếu kẻ vì nàng mà nguyện làm trâu làm ngựa. Ấy vậy mà đối với Tuệ Hiên mà nói, thanh xuân ấy chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của một cô gái, có thể tự do làm điều mình thích, ràng buộc chính là ngôn từ chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của cô, cô quả quyết hết năm học cấp 3 này nhất định không thèm ràng buộc mình với bất kỳ anh chàng nào, nhất quyết không vì ai mà trở nên khổ sở. Cho đến khi cô bắt gặp anh - Huỳnh Hạo Hi. Người ta nói chỉ cần gặp đúng người, tất cả mọi ý niệm đều sẽ thay đổi. Tuệ Hiên cũng muốn thay đổi nhưng trớ trêu thay, ông trời lại đồng ý với những lý lẽ xưa cũ của cô rằng thời trung học phổ thông nhất nhất không nên có người thương.Duy chỉ có một điều, cô cũng không ngờ ông trời lại ưu ái chiều ý của cô cho mãi đến nhiều năm về sau. Tuệ Hiên không biết rốt cuộc cô đã chờ đến khi nào để có lúc phải nức nở: Rốt cuộc, ANH ĐỊNH ĐỂ EM ĐƠN PHƯƠNG ĐẾN BAO GIỜ?…
An Hy:Người chị(vui tính nhưng hơi lạnh lùng)-đã từng 1 lần vấp ngã trong tình yêu nên đối với cô ngoài thần tượng thỳ cả bản thân cũng không chắc tin vào mình và đem lòng yêu thương hết mực giành cho Kim Taehyung(nhưng vì hoàn cảnh liệu cô có thể giữ mãi mộng tình đẹp này để tiến xa hơn với anh ấy???)A Na:Em của An Hy(đáng yêu nhưng mít ướt nhỏ hơn chị 2 tuổi)-trong sáng hồn nhiên và cũng đem lòng yêu thương hết mực chàng trai Kim Seok Jin(và cũng vì hoàn cảnh liệu ANa có được tấm chân tình của Seok Jin đáp trả lại???)V:Taehyung nhân vật chínhJin:Kim Seok Jin(tv BTS)JiMin(tv BTS)JungKook(tv BTS)RM(tv BTS)J-Hope(tv BTS)SuGa(tv BTS)…
Tác giả: Bắc Thành Bạc Hàlink dịch thô: https://truyenwikidich.net/truyen/tong-ba-nam-e-ban-gia-dinh-giao-vien/1-gia-su-thoi-gian-XQ8QWMQsRBTaHgYFVongola Đệ Thập đã rời nhà ra đi!Tin tức này vừa tung ra đã gây nên một cơn chấn động:Các Hộ Vệ tập thể mất bình tĩnh, phá hủy cả một khu vườn.Người đứng đầu đội môn ngoại cố vấn (CEDEF) nở một nụ cười quỷ súc, dọa cho các thành viên sợ đến mức suýt xin nghỉ.Thủ lĩnh Varia lại một lần nữa dùng thuộc hạ của mình để lấp tường.Thủ lĩnh nhà Cavallone, dù có thuộc hạ bên cạnh, vẫn tự vấp chân ngã từ trên lầu xuống.Thủ lĩnh gia tộc Millefiore vứt bỏ món kẹo dẻo yêu thích.Thủ lĩnh gia tộc Simon cả người hoảng hốt, đứng ngồi không yên.Trong khi các thế lực đang náo loạn, tại một nơi xa xôi ở Nhật Bản, một nhóm học sinh còn chấn động hơn.Shiota Nagisa: "Chuyện gì đang xảy ra vậy!"Kayano Kaede: "Dễ thương quá đi mất-"Akabane Karma: "Thú vị đây."Một con bạch tuộc nào đó: "Huhu, thật là kinh khủng mà-"Karasuma Tadaomi: "Tsk, im lặng và bình tĩnh lại cho tôi!"Irina: "Sự tồn tại mà sư phụ từng kể là có thật!"Trên bục giảng là một cậu bé sơ sinh mặc vest đen, đội mũ phớt, với một chú sư tử lửa nhỏ đậu trên đầu, cất tiếng chào: "Ciao~~"Tóm tắt thêm:Câu chuyện có khuynh hướng all27 (tất cả nhân vật nam x Sawada Tsunayoshi) và các cặp đôi khác như Karma x Nagisa. Tuy nhiên, nội dung chính tập trung vào mối quan hệ thân thiết, tương ái giữa người thầy đặc biệt và các học sinh. Yếu tố tình cảm lãng mạn sẽ không quá nhiều, nhưng sẽ có những mẩu chuyện nhỏ ngọt ngào dành cho độc giả.…
Minh và tôi là thanh mai trúc mã với nhau.......Năm 5 tuổi Minh chuyển đến tiểu khu tôi đang sống lúc ấy mẹ của Minh và mẹ tôi đã rất nhanh chóng làm thân với nhau tôi và minh bắt đầu trở nên thân thiết với nhau..Một ngày tôi và Minh đi chơi với nhau có cả mẹ tôi và mẹ của Minh.Chúng tôi chơi với nhau rất vui vẻ mẹ của Minh và mẹ tôi nói chuyện rất vui vẻ trong lúc đang rượt đuổi nhau thì Minh bị vấp và té.Lúc Minh khóc trong lòng tôi cảm thấy rất"Kì Lạ" và tôi muốn Minh khóc cho tôi xem "Cả Đời".Tôi vẫn cứ đứng chôn chân ở đó nhìn Minh đang khóc,dòng suy nghĩ của tôi chợt bị cắt do mẹ của minh và mẹ của tôi nghe thấy tiếng khóc của Minh nên đã chạy đến xem sao....Sau hôm đó tôi cảm thấy bản thân mình thật kì lạ....!?Bản thân cứ muốn nhìn lại Minh khóc "RẤT NHIỀU RẤT NHIỀU RẤT NHIỀU VÀ MUỐN THÊM MỘT LẦN NỮA....."…
Tựa đề "BapMeni Diary Love" dựa trên một câu chuyện tình yêu có thật Tình yêu của hai con người trưởng thành sau những thành công, hạnh phúc xen lẫn vấp ngã, đớn đau...Họ vô tình tìm thấy ở nhau mảnh ghép còn thiếu cho cuộc đời của mình, ở đó đối phương cho họ cảm giác được là chính mình - không ngần ngại, không e dè, không sợ sệt, tự do và thoải mái.Một tình yêu mộc mạc, giản dị, nồng nhiệt, say đắm, chân thành và bền lâu...Cuốn sách là những dòng nhật ký cô gái lưu lại cảm xúc những ngày tháng họ yêu nhau. Từ lúc bắt đầu đến thời điểm cuốn sách này ra đờiBỏ qua mọi nghịch cảnh bên ngoài cuộc sống xô bồ, mời quý độc giả hãy lắng đọng trôi theo tình yêu của Bắp và Meni qua từng trang nhật ký được ghi lại đầy cảm xúc dưới ngòi bút của Meni nhé.…
Cô gái à! Trưởng thành rồi có mệt không em?Em đã từng mơ ước mình lớn thật nhanh, để trở thành một người nào đó mà em quý trọng rồi đến một ngày em lớn lên em chợt nhận ra trưởng thành rất mệt. Một mình em sống cuộc sống của riêng mình, khó khăn hay vấp ngã cũng chỉ có mình em tự đứng lên. Em thèm cái cảm giác được nằm trong vòng tay mẹ, em thèm một bữa cơm gia đình có đầy đủ mọi người và em lại ước mình bé lại...Cô gái à! Nếu mệt hãy dành cho bản thân một ngày để nghỉ ngơi, nếu buồn hãy cứ khóc thật to lên. Và cô gái à! Em đừng sống và biến bản thân mình thành chuẩn mực trong miệng người khác. Hãy làm việc bản thân yêu thích, đừng vì bất cứ ai mà thay đổi ước mơ của mình. Nếu thích ai đó hãy cứ thổ lộ, vì em sẽ không biết trước được kết quả nếu như em không đi thực hiện nó. Nhớ nhé cô gái!!!…
Từ giờ và mãi mãi về sau anh vẫn chỉ luôn xem tôi là một người bạn, một người em trai tốt mà thôi...và điều đó sẽ mãi không thay đổi... Nhưng không sao, tôi có thể chấp nhận được điều đó...vì tôi yêu anh. Bất cứ khi nào anh vấp ngã tôi vẫn sẽ đến bên và đỡ anh đứng dậy vì tôi yêu anh. Yêu hơn tất cả mọi thứ dù anh không biết chuyện đó hay không chấp nhận tôi đi chăng nữa tôi vẫn yêu anh. Tôi sẽ chấp nhận mọi thứ để có thể được ở cạnh anh, dù vị trí của tôi trong lòng anh chỉ là một người bạn không hơn không kém thì tôi vẫn sẽ chấp nhận nó. Bởi vì tôi đang chìm trong một thứ tình yêu mù quáng như một cái mê cung không lối thoát và anh chính là người đã đẩy tôi vào...Fanfic BokuAka trong Haikyuu!!! Cái này viết theo cảm hứng thôi nên có dở thì cứ nói để mình rút kinh nghiệm :)…
Mỗi con người, ai mà chẳng có những kí ức tươi đẹp đi từ thanh xuân đến lúc trưởng thành, sẽ bất giác nở nụ cười vì những gì đã qua-"Thời gian sẽ không từ 1 thứ gì, những khoảng khắc sẽ thành những kí ức mà ta không thể nào quay trở lại được. Cho nên, tôi muốn lưu lại nhiều nhất trước khi quá muộn." Trong cuộc sống, ta sẽ gặp những khó khăn, trở ngại, vấp ngã, làm chùng bước ta đi. Tuy nhiên, có lẽ trong khó khăn, tôi may mắn gặp được cậu ấy. Cậu luôn luôn bên tôi, an ủi và động viên, vực tôi dậy trước những lời chế giễu xung quanh. Thanh xuân của tôi vì cậu ấy mà luôn đầy ắp tiếng cười, niềm vui. Với mỗi người, định nghĩa với hạnh phúc khác nhau. Riêng Bách Hạ, hạnh phúc đơn giản chỉ là gặp đúng người đúng thời điểm,có thể bên bạn lúc vui, không rời xa bạn lức nạn.Như thế đã đủ rồi!…
Trong nhóm tui , có 1 cặp tình nhân đang yêu nhau , họ đến với nhau như tiếng sét ái tình . Nhóm tui chơi với con nhỏ bạn cùng lớp với người yêu bạn tui , con nhỏ đó tên là Triệu Vy , nhóm tôi chơi với nó cũng khá thân , một ngày sét ái tình đến , nhóm tui chẳng có gì chơi , triệu vy liền Rủ nhóm tui đi chơi với một nhóm bạn của lớp nó , nhóm tui đi theo , nhóm bạn của triệu vy đang chơi ném cầu mà nhóm bạn của triệu vy đang thiếu người , vy liền xin cho nhóm tui chơi , để tui giới thiệu sơ qua nhóm tui - trần ngọc hân ( tên gọi nhóm tui gọi hân là thím )- trần cẩm tiên - nguyễn ngọc minh thuỳ - nguyễn mỹ anh - võ mạnh duy Nhóm bạn của triệu vy ( nhóm nam ) - quách bảo hoàng - dương nguyễn thanh tâm - đạt đù Nhóm tui chơi với nhóm bạn triệu vy rất vui , rồi một hôm buổi chiều hôm ấy , hân bổng bị vấp té thế là hoàng đã đở hân ngồi dậy vào phòng y tế , nhóm chúng tôi bắt đầu có cảm giác hoàng thích hân , buồi chiều hôm đó hoàng lo cho hân tới nổi ko dám xếp hàng lên lớp , wa ngày sau , nhóm tôi giả vờ hỏi hân là : " thím có thích hoàng ko vậy " bả trả lời ấp a ấp úng , rồi còn cười cười đồ nửa chứ , còn tiếp ...…
Từ lần đầu gặp, Lam Yên đã lon ton chạy đến nắm tay Phong rồi gọi :"Anh Gió!"Không ai dạy cô gọi vậy. Nhưng về sau, mẹ kể lại: hôm đó trời có gió nhẹ, tóc cậu bé Đình Phong bay bay trong nắng, đứng im lặng dưới giàn hoa giấy như một cơn gió lặng. Có lẽ cũng bởi chữ "Phong" trong tên cậu, vừa nghe đã thấy mát lành, dịu dàng. Và thế là từ đó, trong thế giới nhỏ bé của Lam Yên, "anh Gió" là tên riêng duy nhất dành cho Tạ Đình Phong - không ai thay thế được.Anh Gió của cô là cậu bé ít nói, luôn điềm tĩnh đến lạ giữa những ồn ào của đám trẻ con. Cậu không bao giờ cười quá lớn, cũng chẳng bao giờ la hét, nhưng luôn để mắt tới cô bé hay vấp té, hay khóc nhè. Hôm cô ngã trên bãi cỏ vì cố hái hoa dại, cậu lặng lẽ đến, cúi xuống buộc lại sợi dây giày bị tuột, bàn tay nhỏ phủi nhẹ vết đất trên đầu gối cô. Lam Yên không nói gì, chỉ nghiêng người đặt một cái hôn chớp nhoáng lên má cậu bé rồi cười khúc khích:"Anh Gió giỏi thật!"Phong đứng yên, đôi tai đỏ bừng, chẳng hiểu sao lại thấy trời hôm đó đẹp đến lạ.…
Sau khi cứu được hết tất cả những người bạn của cậu thì cậu định sống an nhàn hạnh phúc ở cái tuổi 29 sắp qua 30 của mình thì ông trời không cho câu yên khiến cậu chết một lần nữa và với một cách lãng xẹt vô cùng vì cậu đang chạy tung tăng chuẩn bị về nhà ăn bánh kem phiên bản giới hạng của mình thì vấp cục đá đập đầu xuống đất chết nhưng thôi thì ổng còn chút lương tâm cho cậu song lại ở thế giới song là thế giới AOB ổng còn tặng kèm cho em cô em gái xinh,thông minh,giàu nên em cũng tạm tha cho ổng.Thể loại : ngọt, sủng, AOB, +12, BL…