Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Thanh, tên thật là Phạm Hoài Thanh, 24 tuổi, ông chủ tiệm bánh nhỏ, bên ngoài thì là dáng vẻ hiền hòa, dịu dàng vạn người mê, nhưng về đến nhà lại là bé con hay quậy, tính cách long bong, hậu đậu, hay phá để rồi suốt ngày bị đòn, bị đòn xong lại khóc lại dỗi.Tú, tên thật là Phan Anh Tú, 24 tuổi, là trưởng nhóm nghiên cứu sinh ngành sinh học, là người nghiêm túc, không thích nói nhiều, ít khi nói lời ngọt ngào, hay cho 'bạn thân' thanh ăn đòn, nhưng mỗi lần cho ăn đòn xong lại mua bánh su kem vị dâu để dỗ.…
Tác giả: Ni Ni NhaTần hi xuyên qua đến tinh tế thời đại, có được một nhà hoang phế nhiều năm tiệm cơm, thời đại này mọi người đều dùng dinh dưỡng tề no bụng, thật sự chịu không nổi Tần hi chỉ có thể chính mình nuôi sống chính mình, thuận tiện làm giàu.Làm được thịt kho tàu, bắt được thủ tịch nhà khoa học phương tâm; đậu hủ Ma Bà là đế quốc tiểu công chúa yêu nhất; chua cay cá thâm chịu Liên Bang quân đội truy phủng...... Hơn nữa Tần hi dựa vào cơm nhà tiệm cơm nhỏ trở thành tinh tế thời đại được hoan nghênh nhất người!Tần hi dưỡng một con tiểu gấu trúc, cái này tiểu gấu trúc lông tóc ánh sáng, cái đuôi xoã tung cực đại, tương đương thân nhân, mấu chốt nhất chính là làm cái gì ăn cái gì, chưa bao giờ kén ăn.Còn sẽ làm nũng bán manh cầu ôm một cái, ai không thích a.Ngày nọ tới cọ cơm bạn tốt lại thấy người nào đó đang ở giả thành tiểu gấu trúc trang đáng yêu, bạn tốt hộc máu: Này thật là ta nhận thức cái kia độc miệng mạnh miệng, rụt rè kiều quý, kén ăn không lưu tình chút nào người sao? Không phải đổi tiểu gấu trúc đi?!Trên Tinh Võng, ngày nọ xuất hiện một trương tiệm cơm chủ tiệm cùng mặt khác người thân mật ôm hình ảnh, mọi người đều ở tìm kiếm là ai may mắn như vậy cùng Tần hi ở bên nhau.Nhưng là đại gia thảo luận lâu như vậy, luôn là không có người đoán được chính chủ, người nào đó rốt cuộc nhịn không được.Đăng ký tài khoản, nhưng là chưa bao giờ phát quá tư nhân tin tức thủ tịch nhà khoa học nhận lãnh ảnh chụp: Ta, chớ quấy rầy.…
*Mình bắt đầu edit từ chương 150*Thi thể bé trai mặc y phục đỏ, thi thể nam giới dưới đáy giếng sâu, phần vụn tử thi nơi đồng không mông quạnh ... Tăng Dĩ Nhu suốt ngày tiếp xúc với đủ hình đủ dạng thi thể đầy ghê rợn, vì lẽ đó cô hãnh diện trở thành một thành viên hội FA*.* Từ gốc '单身狗一枚 - Chú chó duy nhất: thường ám chỉ những người không có người yêu hoặc chưa kết hôn.Tâm thần phân liệt, sát thủ biến thái, tâm lý vặn vẹo ... Quanh năm suốt tháng Khúc Mịch say mê nghiên cứu đủ mọi loại hành vi, suy nghĩ lệch lạc; chính vì thế anh không những là 'Team FA' mà còn sắp trở thành thành viên lạc loài nhất trong hội FA.Nữ Pháp Y đụng độ chuyên gia Tâm lý tội phạm ...Tăng Dĩ Nhu: Khúc Mịch là 'Thi thể' hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp, bụng sáu múi hoàn hảo. Đối mặt với phần vụn thi thể mà vẫn có thể ung dung ăn miếng thịt gà, bình tĩnh, lạnh lùng ... Tuyệt đối không phải là người bình thường.Khúc Mịch: Tăng Dĩ Nhu là một người phụ nữ biến thái mà xinh đẹp nhất mà anh từng gặp. Trông thấy thi thể hai mắt sáng rỡ, cầm dao giải phẫu tao nhã như đang thưởng thức món Âu, cô ấy đang hưởng thụ chiêm ngắm các tử thi bị lăng trì, thối rữa. Tuyệt đối không bình thường!Hai người mắc bệnh, một câu chuyện tình yêu, vô số các vụ án bí ẩn, kinh hãi và hồi hộp.Đoán được mở đầu nhưng không thể nào đoán được kết thúc!Nào mau mau đến coi ... Vừa coi vừa đoán ... thử xem ai là người có tài suy luận cao hơn.Editor: Queenie_sk (chương 1-149); mainamkh (chương 150-162)Nguồn link: https://m.facebook.com/quynhdaoqueeniesk/photos/?tab=album&a…
Thể loại: đam mỹ, 1x1, sinh tử văn, ngọt hài, HECouple: Nhân viên tiệm bánh ngọt Vương Nhất Bác x Nhân viên phòng thiết kế Tiêu ChiếnVăn án:"Cậu xác định ngồi chỗ này sẽ an toàn chứ?" "Đương nhiên, anh cứ yên tâm, huống hồ chỗ này còn có thêm một đứa nhỏ, tôi sẽ không bốc đầu lạng lách đâu." Vương Nhất Bác vừa nói vừa vươn tay sờ vào cái bụng nhỏ sau lớp áo khoác rộng thùng thình của anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.Tiêu Chiến giật mình đánh vào tay cậu, chuyện anh mang thai đến giờ vẫn chưa có ai biết, nếu để đám đồng nghiệp nghiện buôn dưa lê của anh nhìn thấy cảnh này nhất định hôm sau sẽ trở thành tâm điểm của công ty mất."Nơi công cộng, đừng có tùy tiện sờ mó như vậy." Vương Nhất Bác phì cười, bàn tay vừa bị đánh lập tức thu lại, nhẹ nhàng đem chiếc mũ bảo hiểm to tròn như cái nồi cơm điện ụp vào đầu Tiêu Chiến "Biết rồi, thế anh có muốn đi dạo không? Hay muốn về nhà nghỉ ngơi?""Tôi hơi mệt, về nhà đi." anh uể oải trả lời, nhấc chân leo lên moto."Được."Bảy giờ ba mươi phút, Tiêu Chiến an toàn về đến nhà của họ Vương đáo để kia. Tại sao anh lại có thể ngây thơ đến như vậy? Cậu ta chỉ nói không lạng lách bốc đầu chứ không hề nói sẽ chạy chậm.Mẹ kiếp, chạy cho kịp giờ đầu thai à?Vương Nhất Bác vừa cởi mũ bảo hiểm của anh ra liền nhìn thấy một gương mặt phẫn nộ cực kì, thậm chí cậu có thể tưởng tượng ra nếu không phải Tiêu Chiến đang mang thai thì chắc chắn đã lao đến đập cho mình một trận rồi.…
Tháng 4 là mùa hoa anh đào nở đẹp nhất ở Nhật mà Tiêu Chiến cảm thấy,anh đang đứng ngoài hành lang của khuôn viên trường ngắm những cánh hoa đang thoăn thoắt rơi xuống,không thể nhịn được nữa mà đưa tay ra đón nó,từng cánh hoa rơi xuống tay anh như một lời nhắc nhủ anh tại sao lại xuất hiện tại một nơi xa xôi không một người quen biết này thì bỗng có một tiếng nói quen thuộc vang lên mà rất lâu rồi anh mới nghe thấy,tiếng nói đó khiến tim anh như muốn ngừng đập giây phút ấy"Giáo sư Tiêu...lâu ngày không gặp" nụ cười toả nắng trên môi của thiếu niên ngày nào bây giờ đã khác xưa nhìn cậu bây giờ đã chững chạc,lạnh lùng hơn xưa...Lúc Tiêu Chiến xoay người ánh mắt chạm phải cậu giây phút ấy toàn bộ giác quan trên người anh dường như đông cứng lại,anh không biết thời gian đã trôi qua bao lâu cho đến khi Vương Nhất Bác chỉ còn hai bước nữa là có thể giơ tay chạm tới anh"Thấy Tôi khiến giáo sư luốn cuốn tới như vậy sao.." Câu nói khiến Tiêu Chiến càng thêm khó chịu,rốt cuộc anh cũng chịu lên tiếng"Nào đâu dám...thấy được Vương đại thiếu gia tôi đây cảm thấy mình thật may mắn" câu nói mỉa mai của Tiêu Chiến,Vương Nhất Bác nghe xong chả giận còn cười nhàn nhạt" Thế sao...nhưng tôi lại thấy ngược lại là giáo sư đang cố tình lẫn tránh tôi"...........Thể loại:Hiện đại,H nhẹ,ngược,HE…
Tên gốc: 许一个奇迹 Tác giả: yezi_hazeNguồn: asianfanficsMô tảAUGiáo viên tiếng Anh X Giáo viên Ngữ vănBối cảnh nửa giàu nửa nghèo (tác giả rất thích viết bối cảnh nhà giàu bá đạo =)) )Tôi thề đây là loại truyện mà bạn có thể đọc mà không cần động não*Bản dịch không chuẩn, dùng để lưu trữ*…
💨 Lụm trên wikidich💨 Có ooc, xem giải trí thôi 💨 Tác giả: Tiểu Dương Mị Mị mie💨 Chung cực bút ký lão Cửu Môn xem cắt nối biên tập video.💨Thời gian tuyến đi ra ngoài tìm mẫu thân, mỗi chương độc lập, lẫn nhau không liên quan.…
Tên gốc: 不老林 / Bất lão lâmTác giả: 夏浅 (Hạ Thiển) CP: Bình Tà (Muộn Du Bình x Ngô Tà)Thể loại: đồng nhân, đam mỹ, nguyên tác hướng, ngọt, phiêu lưu, bí ẩn, HE.Edit: Thanh ThảoTình trạng: Hoàn thành (22 chương)Giới thiệu: Bối cảnh ở thôn Vũ, cuộc phiêu lưu đặc biệt cùng với nhóm người Trương gia, một câu chuyện có liên quan đến "Thọ mệnh".Đôi lời của editor: Bản edit hoàn toàn phi lợi nhuận và chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ đảm bảo 70-80% nguyên tác. Truyện được đăng ở Wattpad @grass0503 và WordPress Thiên Chân Vô TàTruyện đã được tác giả in sách bán.…
Hán Việt: Lưỡng giới chủng điền đại hanhTác giả: Diệp Ức LạcTình trạng: đang raLàm giàu, hai giới, làm ruộng.Xuyên qua các thế giới, làm ruộng, ma thú, tinh linh trùng, đấu khí, dị năng......Keyword: tu chân, tang thi, làm giàu, Diệp Ức Lạc, hai giới, làm ruộng ...…
Tên truyện: Hạc đầu đìnhTác giả: Tiền Trình Tự Lạc Triêu Thể loại: Truyện dài, tình traiGiới thiệu:Một chàng trai sinh ra trong nhà nông dân nghèo, một cậu ấm xuất thân nơi nhà quan giàu có. Hai con người với hai thân phận giàu nghèo cách biệt tưởng chừng cả đời chẳng liên quan gì đến nhau, ấy thế lại bởi một lần phủ đệ tuyển người theo hầu cậu ấm mà vô tình gặp mặt, để rồi đủ thứ chuyện vui buồn yêu giận cũng từ đó mà ra. Phải chăng là do cái duyên cái số đã định sẵn, chỉ chờ đến đúng thời điểm là nó tự vồ lấy nhau? Nhưng, cái duyên số ấy sẽ đi về đâu khi những quan niệm khắt khe đến cay nghiệt luôn chực chờ chặt đứt nó? "Hai thằng con trai ở với nhau thì con cái nối dõi tông đường phải làm thế nào? Hay là mày đành lòng nhìn cả hai lúc chết không có người chống gậy? Cho dù mày đành lòng đi chăng nữa nhưng bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại nhà mày rồi cả nhà cậu cả nữa, ai chấp nhận chuyện này?" "Nhà quyền thế giàu có đều coi trọng môn đăng hộ đối, người ta phải cưới gả với nhà nào giàu có ngang ngửa với người ta, chứ kiếp tôi tớ xuất thân dân đen nghèo kiết xác như chúng ta chẳng có cửa đâu." "Chữ Tình chữ Hiếu chữ nào cũng nặng, nặng đến mức khiến tao với Hạc không thở nổi. Nhưng bọn tao không thoát được hai chữ này, cũng chẳng thể cắn răng giữ chữ này mà bỏ chữ kia." "Tâm của ta chỉ hướng về một nơi duy nhất là trời cao, ngày đêm ta khao khát được vươn cánh bay về nơi ấy. Nhưng, ta chỉ là một con hạc bị trói ở mái đình mà thôi!"---Artist: Đông Chí…
Trích đoạn:Tướng quân mặc dù không hiểu cái gì là tình cảm phu thê, nhưng cũng biết trên đời ân ái quyến lữ khó tìm kiếm, đa số đều là bằng mặt không bằng lòng, oán trách nhau.Giống như lão tướng quân cùng phu nhân một đời một kiếp một đôi người rất ít, càng nhiều hơn chính là ở bên nhau chưa được mấy tháng mấy năm đã chán ghét người cũ, gặp được tình yêu khác.Cho nên tướng quân liền không hiểu.Tại sao hoàng đế ngủ hắn hai năm, vẫn không có mảy may phiền chán, trái lại càng ngày càng sa vào lưới tình..._________________________Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép của tác giả, sẽ xóa nếu tác giả yêu cầu!!!!Truyện không nhằm vào bất kì đối tượng nào và hoàn toàn là giả tưởng, mình chỉ sử dụng tên của các nhân vật, ngoài ra, các sự kiện, địa điểm, nhân vật đều không có thật, mong mọi người chú ý!!! Cảm ơn!!!_________________________Tác giả: Xa Ly Tử 车离子Tướng quân x Hoàng đếThể loại: cổ trang, đoản văn, HE, thoải mái, miếng bánh ngọt.Độ dài: 6 chương + 4 phiên ngoạiBắt đầu: 13/8/25Kết thúc: 20/8/25Edit by Jany…
Không thể quên và không thể nhớ.Người em yêu nhất lúc nào cũng là anh, kể cả khi anh không còn ký ức, em vẫn yêu anh.Kể cả khi không biết em là ai, anh vẫn vô thức yêu em, yêu bằng tất cả những gì anh có.Câu chuyện nhỏ giữa cáo trắng và thỏ con.Daily stories…
Rody - nhân viên quèn vô gia cư, may mắn được ông chủ bếp Vincent lạnh lùng cho ở nhờ. Cậu tưởng đây là phúc lợi nhưng hóa ra là hợp đồng bán thân trá hình.Vincent hoàn toàn bình thường.Tình yêu của những kẻ ngốc."Ở đây chỉ có Vincerody"Đọc rồi nhớ để lại một sao nha🌟. *Tác giả lần đầu viết truyện. Có gì góp ý nhẹ nhàng…
Tác phẩm: Tú Ái - 锈爱 (Tú : thêu thùa, Ái : tình yêu)Tác giả: Tái Kiến Đông Lưu Thủy - 再见东流水Thể loại: Đô thị tình duyên, bác sĩ tâm lý - bệnh nhân, ấm áp, 1x1, HEĐộ dài : 82 chương (Raw hoàn - Editting)Văn án: Bác sĩ - bệnh nhân? Bác sĩ tâm lý vô lại và bệnh nhân tâm lý kiêu ngạo bị vết thương lòng.Hợp đồng? Lợi ích thương mại là động lực ban đầu của sự kiên trì.Âm mưu? Bắt đầu từ hận, hội tụ đều có nguyên nhân.Kết cục? Tất nhiên là tình yêu HE đến quên cả sống chết.Hàng trăm ngàn vết thương, mỗi ký ức đều thắm đượm vết máu, cho dù là mỗi một vết thương đều được bao bọc bởi lớp màng bảo vệ, cũng không thể khiến con tim càng ngày càng yếu đuối và mỏng manh.Tôi vì yêu mà sống, nhưng tình yêu bỏ rơi tôi. Vết thương không nhìn thấy không có nghĩa là chưa từng bị đau đớn vì tình yêu.Chẳng qua là nơi mong manh dễ vỡ nhất đã bị tầng tầng lớp lớp bao bọc. Tôi sống rất tốt, cớ sao cô lại đến gõ cửa tim tôi, đánh phá tôi, giải phóng tôi ra, sau đó lại đốt cháy lên ngọn lửa tình yêu cho con tim vốn đã rỉ sét tổn thương trăm ngàn lỗ nhỏ...---Dương Hi : "Em không biết mình có làm cho người yêu mình thất vọng hay không, em không biết mình còn có năng lực để yêu nữa hay không..."Giang Bình : "... Tôi tin rằng trên đời này, người có thể làm cho em hạnh phúc, chỉ có thể là tôi. Tôi cũng biết, người có thể làm cho mình nuối tiếc cả đời nếu như bỏ lỡ chính là em... Chúng ta ở bên nhau mới là viên mãn nhất."Dương Hi : "Em sẽ cho bản thân mình thêm một cơ hội."Giang Bình : "Em có thể, bảo bối, em là gi…