Xuyên việt! Không thể tin
Sát thủ thiên tài xuyên không...…
Sát thủ thiên tài xuyên không...…
Chỉ tình cờ nhặt được cuốn sách đen, cả cuộc đời Diệp Yên Trà liền đi thẳng đến tương lai tồi tệ nhất. Một cuốn sách, một trò chơi, năm con người xa lạ. Tuyệt vọng, đau đớn, sự bại hoại ngấu nghiến tâm hồn lạc lối...Liệu rằng họ có thể vượt qua được?…
Không đề…
đây là bộ truyện được chuyển thể từ bộ truyện TÀ ĐẾthể loại : tiên hiệp . sắc nặng. XUYÊN KHÔNG , HỆ THỐNG.…
Những ý tưởng chợt phụt ra trong đầu.Không chuyển vers, muốn làm gì hay đem đi đâu phải xin phép tôi, nếu để tôi phát giện sản phẩm của mình bị xách đi hay bị triển khai mà chưa hỏi ý kiến, thì biết rồi đấy.Nam nam, nữ nữ hay nam nữ thì tùy cảm hứng.…
Chỉ là những chuỗi ngày bình thường của tôi :^33Lưu ý : nếu không thích có thể lướt qua trái tim tui mỏng manh lắm ;^(( Nếu có sai sót gì hãy comment cho tui biết nhé :333 thenk…
Truyện miêu tả hiện trạng, tâm lý của thế hệ trẻ 8x, 9x, genz phải đối mặt trong tình cảnh thất nghiệp sau khi dịch Covid 19 rời đi và người dân đã tích hợp xong lần 2 căn cước công dân gắn chip.…
Truyện được viết bởi những tình tiết có thật. Chỉ mang tính chất quên crush. :)…
Xóm nhà lá nằm cạnh xóm nhà chồi><…
Dưới tán cây bồ đề, hòa thượng đứng im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào bức tường đỏ cũ kỹ, nơi những vết nứt như ghi lại dấu vết thời gian. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, tâm hồn chợt xao động, hình bóng người hắn yêu hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Dù đã từ bỏ tất cả để tìm đến Phật pháp, nhưng nỗi nhớ vẫn không thể dập tắt, như những chiếc lá bồ đề nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo cảm giác không thể quên. Những chiếc lá vàng úa khẽ rơi, chạm nhẹ lên vai áo như lời thì thầm của gió. (giọng yếu ớt, đôi mắt hướng lên tán bồ đề)"Nếu có kiếp sau, ta chỉ muốn được sống dưới bóng cây này... cùng nàng, mãi mãi bình yên."(bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên gương mặt hắn, giọng nghẹn ngào)"Thiên Thiên, bồ đề này chứng nhân cho ngàn kiếp luân hồi. Nhưng chàng biết không? Trong hàng vạn chiếc lá rơi... không chiếc nào quay trở lại cành."Gió khẽ lay động, mang theo hương hoa thoang thoảng, nhưng chẳng thể xoa dịu sự đau thương giữa họ. Đôi mắt hắn rưng rưng, hai giọt lệ vươn trên má."Nếu ngày ấy ta không chọn con đường này... liệu chúng ta đã khác?""Thế gian này chưa từng có chữ 'nếu'... cũng như trái tim ta, chưa từng dành chỗ cho kẻ lạc đường."…
*bắn tim*…