Chỉ Muốn Mình Cậu!
"Liệu Thanh Xuân có thể tồn tại mãi mãi để tớ được yêu cậu không?"- Kiên…
"Liệu Thanh Xuân có thể tồn tại mãi mãi để tớ được yêu cậu không?"- Kiên…
Edit: Du DuĐộ dài: 76c + 8PNThể loại: Ngôn tình, Hiện đại, thanh mai trúc mã, song hướng yêu thầm, HERaw: Tấn Giang, cv by wikidich ( nhà Tâm)Tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của học bá* Tô Kiều Nhiên chính là có thể thắng Trình Cố Dương một lần, không cần trở thành kẻ luôn đứng thứ hai!Thẳng đến một ngày nọ tâm nguyện trở thành hiện thực."Trình Cố Dương, lần này làm bại tướng dưới tay mình, thua khâm phục khẩu phục chứ?"Trình học thần** bình tĩnh liếc mắt cô một cái: "Từ "bại tướng dưới tay" nên sửa lại.""Sửa gì chứ?""Làm thần dưới váy"Em có thể phía sau anh, giống như một cái bóng theo đuổi tia sáng trong mơ.Học thần cao lãnh Trình Cố Dương × Học bá hiếu thắng Tô Kiều NhiênKiến trúc sư × Tổng giám*Học bá: các thanh niên học giỏi**Học thần: là các thiên tài không cần học nhiều cũng cực giỏi :) Truyện edit phi thương mại và chưa được gật đầu của tác giả. Mình rất sợ bị sờ gáy nên phiền đừng mang đi nơi khác. Thanks…
Phương Cửu Sênh năm 18 tuổi bước vào trường Đại học, lòng tràn đầy tự tin, hướng về tương lai phía trước.Phương Cửu Sênh năm 18 tuổi được ở chung kí túc xá với những cô bạn dễ mến như Dư Thi Thi, Lục Sơ Hạ, Giang Chi.Phương Cửu Sênh năm 18 tuổi lần đầu tiên gặp Lâm Thiên Nhất - vị học trưởng tài giỏi của Đại học Chiết Giang.Phương Cửu Sênh năm 18 tuổi vì một tai nạn nhỏ khiến cho cô và Lâm Thiên Nhất trở thành bạn.Phương Cửu Sênh năm 18 tuổi phát hiện bản thân có tình cảm với Lâm Thiên Nhất nhưng không nói ra.Phương Cửu Sênh năm 18 tuổi trong một lần uống say đã bày tỏ tình cảm với Lâm Thiên Nhất.Phương Cửu Sênh năm 18 tuổi nghe tin Lâm Thiên Nhất phải đi trao đổi ở nước ngoài, không khỏi buồn rầu.Phương Cửu Sênh năm 18 tuổi hứa với Lâm Thiên Nhất sẽ không quên nhau khi ở sân bay.Phương Cửu Sênh năm 18 tuổi chờ đợi Lâm Thiên Nhất trở về trong vô vọng.Ngày cuối ở trường Đại học, cũng là một ngày hè tràn ngập ánh nắng, Phương Cửu Sênh đứng dưới gốc cây phượng vĩ, thầm chờ đợi điều gì đó sẽ xảy đến. "Này, em vẫn luôn chờ anh sao?"…
[ Nếu không phải vì thích người đó như vậy, sao mỗi năm trôi qua đều không thể quên được. ]Mối quan hệ giữa hai nhà Lục Ngu rất tốt, Ngu Từ đã yêu thầm đã phải lòng Lục Nghiêm Kì - thanh mai trúc mã của cô từ khi còn nhỏ, khi lớn lên, cô có một quyết định dũng cảm vào kỳ nghỉ hè trung học phổ thông.Lúc đó, các bạn trong lớp cũng có mặt, cảnh tượng hỗn loạn, cô bị đẩy vào vòng tay cậu ấy, giữa tiếng cười đùa, cô lấy hết can đảm thì thầm vào tai cậu: "Tớ thích cậu.""Vậy sao?", chàng thiếu niên nheo mắt nhìn cô kèm theo một nụ cười khinh bỉ: "Nhưng tôi không xem cô là bạn."Giữa tiếng cười nhạo, cô cuối đầu xuống, mặt đỏ như máu, có một loại sỉ nhục mà nhân phẩm bị chà đạp dưới chân.Kể từ hôm đó, Ngu Từ kiên quyết biến mất khỏi thế giới của Lục Nghiêm Kì, thề không bao giờ gặp lại.Nhưng nhiều năm sau đó vẫn gặp lại nhau.Một lần, Lục Nghiêm Kì gắp một miếng cá vào bát của cô. Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không ăn cá."Lục Nghiêm Kì: "Anh biết em không ăn nên đã gỡ hết xương cho em, sẽ không bị mắc cổ."Cô vẫn lắc đầu như cũ.Lục Nghiêm Kì đặt đũa xuống, nhìn vào mắt cô: "Sao em vẫn luôn cố chấp như vậy?"Ngu Từ cúi đầu, từ từ đưa thức ăn vào miệng.Cô là như vậy, vì hóc xương cá, cô cả đời không thể ăn cá. Vì những tổn thương người đó gây ra, có thể sẽ ghi nhớ suốt đời, không thể tha thứ.-Ngày trước yêu thích bao nhiêu, sau này chỉ muốn tránh xa.Cô oán hận nói: "Lục Nghiêm Kì, anh bị điên!"Anh ấy dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn cô, trên môi nở một nụ cười khó hiểu:…
Ờ thì nếu được sinh ra trong gia đình quyền quý,sống sướng như tiên gọi là lá ngọc cành vàng.Dương Châu Hạ là con gái của tay buôn gỗ có tiếng,nhưng trong mắt ba mẹ cô là "lá" còn cái "ngọc,cành vàng" thì bay đâu mất rồi..!Lời nói của tác giả:Truyện này tui viết là just for fun thuii🐧 Văn của tui trẩu tre lắm,có chi tiết còn cringe..Nàng nào định nhảy hố thì đọc cảnh báo trước nhenn.Mấy nàng đừng toxic tuiii...😭…
"Ký Ức Không Còn Gọi Tên" là hành trình tình cảm kéo dài suốt gần một thập kỉ giữa hai người bạn thanh xuân Seo Yoon và Ji Hwan - những cảm xúc chưa từng gọi tên, những lần bỏ lỡ, những lựa chọn tưởng chừng bình thường mà hóa ra đã định hình cả tuổi trẻ.-----Seo Yoon chống cằm, nhìn trời một chút như thể đang cân nhắc rất nghiêm túc, rồi lắc đầu cười:"Được rồi. Nếu và chỉ nếu cậu tăng được 100 hạng vào cuối kỳ này, thì tớ sẽ suy nghĩ."Ji Hwan nghiêng đầu, nhíu mày:"Suy nghĩ? Không được. Cậu phải hứa sẽ thực hiện một yêu cầu của tớ. Chỉ một thôi."Seo Yoon khựng lại một nhịp, rồi chép miệng như thể chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả:"Ờ, được thôi. Nếu cậu thật sự tăng được 100 hạng, thì tớ đồng ý làm một việc cậu yêu cầu. Nhưng mà-"Cô nghiêng đầu, cười nửa miệng, "Đừng có yêu cầu gì ngốc nghếch kiểu cõng cậu quanh sân trường đấy nhé."Ji Hwan cười tươi hơn cả ánh nắng sau lớp mây mỏng."Yên tâm, tớ có kế hoạch rồi."Seo Yoon liếc nhìn cậu một cái, thấy cái vẻ mặt hớn hở đó, bỗng nhiên... tim cô đập chậm đi nửa nhịp....…
Cái gì thuộc phạm trù về gu thì khó mà bỏ được.…
Truyện này là cụa Homa & RaidessNhân vật phụ là Adele & Rendi | Japyr & Tomi | Batyr & Dovetail | Mr.Boom Và thêm vài nhân vật (nếu có) Truyện này là tình củm học đườngAi không thích có thể bỏ qua nhé <3 iuuuuuỦng hộ tớ nhéeee…