Một bức tranh
.…
Anh : Người ta đồn cô là một người lạnh lùng, không có hứng thú với đàn ông cơ mà!? Cô : Đúng, tôi lạnh lùng, tôi không có hứng thú với đàn ông, nhưng riêng anh thì khác!! _______________________________________________________Ran Mori, trên trường học, trong tập đoàn, khí chất giống đàn ông, xinh đẹp, nhưng không thùy mị, dịu dàng chút nào. Nhưng đối với Shinichi Kudo thì khác. Chỉ cần anh ấy, đòi hỏi một chút, nũng nịu một chút thôi thì cũng đủ làm cho lý trí, liêm sỉ của cô rơi rớt rồi. Cô yêu anh, bất chấp tất cả để yêu anh. Mặc kệ anh không yêu cô, nhưng anh là của cô. Shinichi Kudo, trên thương trường, trong trường học đều được gọi là Nhan Thừa Vũ. Ran Mori, trên thương trường, trong trường học đều được gọi là Ngọc Trinh Sắc. Liệu chuyện tình của họ sẽ ra sao? Tình cảm của họ có được tác giả xiêu lòng ban tặng cho hạnh phúc? Cùng thả like và ủng hộ tác giả nhé!…
Kuro là 1 học sinh cấp 2, vừa mới tròn 15 tuổi, thực chất Kuro được tạo ra bởi DIO và gửi cho 1 gia đình tại Việt Nam để thoát khỏi sự để ý của gia đình nhà Joestar. 1 ngày nọ, cánh cổng không gian liên kết các vũ trụ, người đầu tiên đến được Thế giới của Kuro là Jotaro Kujo. Và cuối cùng Kuro cũng nhận được năng lực Stand, và chuyện này lọt đến tai của Jotaro, anh đi tìm và gặp được Kuro. Và cả hai cũng đều biết rằng DIO còn sống và hắn ta đang nhận được sức mạnh mới - Ascension Heaven. Cả Jotaro và Kuro cùng đi tìm những Jojo khác ở dòng thời gian khác để tiêu diệt DIO, 1 lần và mãi mãi.…
"Tình bạn hay tình yêu? Câu hỏi muôn thuở rồi, Hân không tốt, cô ta đã từng qua lại với xã hội đen, nên buông tay ra thì hơn."....."Ngọc, hãy rời bỏ cô ta đi thôi, em không nên níu kéo nữa."....."Haha....Cô ấy là Lê Lam Hân mà.... Là Lê Lam Hân mà.....mày đã làm gì rồi hả Tuấn?...."....."Ngọc.....sống....kho...khoẻ......"....P/s: Lần đầu viết oneshort nên có lẽ sẽ có hai chương hoặc một chương cực dài. Nhớ đừng đọc chùa nhá, votes và comment góp ý, và nói lên nhân vật bạn cảm thấy thương nhất là ai nhé.Bìa truyện: Des by @ _Dandelion_Team_Chính xác hơn người des là bạn Đậu ( @Aislinglienh ) trong team ấy. Nếu thấy bìa đẹp thì hãy sang Team bạn ý ủng hộ nha, đảm bảo sẽ không thất vọng đâu.…
" Bà xã, mau dậy đi " Giọng nói ôn nhu phát ra từ cửa ngoài. " Tử Tuyệt, Tử Tuyệt " Cô gái hốt hoảng lên tiếng, khiến cho người đàn ông vội vả chạy vào." Sao thế? Em có bị gì không?" " Tử Tuyệt, ông xã lưng em đau quá, là do anh " cô gái trách móc người đàn ông, khuôn mặt hơi nhăn lên.Tống Tử Tuyệt cười nhẹ, người hổm xuống vuốt tóc cô " Bà xã, ngoan, là do anh, em mau thay đồ đến trường đi, có gì tối nay anh sẽ đền bù cho em nhiều hơn nữa " Tô Thanh Lam bốc hỏa, cái con người này thật quá biến thái mà, cô không thèm nói nữa.Tô Thanh Lam nhanh chóng dùng khăn quấn quanh người rồi chạy vào nhà vệ sinh, Tống Tử Tuyệt vốn đang bình tĩnh nhưng khi thấy cô quấn khăn đi vào nhà tắm thì lại cương cứng lên. Thật khổ cho hắn quá, ai bảo vợ yêu của hắn quá quyến rũ làm gì chứ.- --------------------------------------------------------Tống Tử Tuyệt chở cô đến trường, chiếc xe hơi dừng lại sau góc khuất bóng cây, Tô Thanh Lam mở cửa xe đi xuống, trước khi xuống xe Tống Tử Tuyệt kéo tay cô lại thừa cơ hôn sâu xuống môi cô, Tô Thanh Lam đỏ mặt đánh nhẹ vào ngực hắn. Nâng nhẹ cô thể cô lên đùi hắn, Tống Tử Tuyệt từ từ đưa lưỡi vào, khuấy đảo bên trong khoang miệng cô, môi hắn mút mạnh vào môi cô phát ra tiếng " chụt, chụt ", tay không an phận xoa nắn ngực cô, luồn ra sau dây áo cởi áo ngực cô ra. Tống Tử Tuyệt vén áo lên, nhìn 2 bên vú cô thèm khát, liền chỉ muốn đè cô ra mà đâm sâu vào. Tô Thanh Lam vừa sợ vừa xấu hổ, đang đứng ngoài cổng trường, ngộ nhỡ ai nhìn thấy thì làm sao chứ? Hắn không ngại nhưng cô ngại. Cô đẩy mặt hắn khỏi ngực mình xấu hổ lẻn tiếng " Anh mau tránh ra, trễ..trễ giờ học em mất, mau buông em ra...ư..m." Bị cô cự tuyệt, hắn nhăn mặt lên buồn bực. Tô Thanh Lam nhanh chóng sửa soạn lại quần áo của mình rồi ôm lấy hắn nũng nĩu " Ông xã, nhăn mặt sẽ khiến anh mau già đó, cười lên nè, chụt " không quên hôn lên má hắn, Tống Tử Tuyệt ăn mềm không ăn cứng, nếu khiến Tống Tử Tuyệt tức giận thì tối nay cô xác định thật rồi, mai khỏi đi học. …
couple: liên bỉnh phát x (s)trong trọng hiếu.tags: lowercase, out of character, references to real people, tình trai (m/m), vũ trụ giả tưởng, lấy ý tưởng từ rapunzel!au, cổ tích biến tấu, fluff and humor, slow burn, toxic relationship, lạm dụng tinh thần, open ending, rastrongzel, cameo 9M và 6789, bế sóc bế sóc, góp nến đốt lò.summary: ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất không tên nọ...____________một ngọn nến nhỏ thổi bùng thắp sáng cho cụm lửa đầu chiến tuyến. if you know, you know... oops.[dựa trên tình tiết có thật, có chỉnh sửa để phù hợp với bối cảnh truyện]⚠ fanfic thuộc về trí tưởng tượng, vui lòng không đem đi lung tung ⚠…
một người đi với một người người đi người ở người cười người đau .…
Một chút dẫn dắt nhỏ 2 nhân vật chính trong truyện có mâu thuẫn với nhau từ thời bố mẹ. Đối với nhân vật nam - Gia Nam Hưng lại là người biết rất rõ điều đó và luôn bộc lộ mối thù vào người Diêu Tâm Hạ - một người rất cam chịu và chưa hề biết bất kì điều gì trong chuyện gia đình. Cuộc sống đẩy đưa khi anh ta bắt thóp được cô và muốn hành hạ cô vì những lỗi lầm trước kia của người lớn. Cô thì 2 từ " nhẫn nhục " luôn đứng đầu nhưng con giun xéo lắm cũng quằn. Đến khi quằn rồi thì người xéo lại muốn buông xuôi, muốn nâng niu và bảo vệ. Câu chuyện vui có, buồn có, hạnh phúc có, đau thương có nhưng kết cục là hỉ hay nộ thì vẫn phải chờ 2 người này. Bật mí tới đây thôi còn theo dõi diễn biến nhé ;)…
Tác giả: Tô Ảnh NhiThể loại: lãng mạn, tiền hôn hậu áiVăn ánCô mang theo một ký ức không vẹn nguyên, bề ngoài vô tâm lãnh đạm, hắn- một tổng tài giảo hoạt lạnh lùng tâm tư khó đoán. Hai người kết hôn do sự hẹn ước giữa hai gia tộc, họ chưa từng biết nhau, cũng chưa từng gặp mặt nhau. Hai trái tim lạnh lẽo, vô tâm được đưa đến gần nhau dần hòa tan, sự an phận đến mức quá yên tĩnh của cô khiến hắn tò mò, rồi yêu cô. " Em muốn gì, tôi đều có thể cho em."" Tôi muốn chính là tự do tự tại."Mặt hắn không biểu tình, vẫn lạnh lẽo mở miệng" Tôi chưa cho em đủ tự do sao, ai làm tổn hại đến em, tôi chắc chắn sẽ khiến hắn chết không toàn thây, tôi đối với em lúc nào cũng nâng niu như vậy! Có ai chọc giận em? Tôi sẽ giúp em xử lí. Ai làm em đau khổ, tôi cho hắn chịu đau đớn gấp trăm nghìn lần!"" Vậy anh có yêu tôi không?"Hắn trầm ngâm không trả lời, rốt cuộc hắn có yêu cô hay không chính hắn còn không thể xác định được. Hắn đối với cô là hứng thú nhất thời hay là thật sự yêu thích?…
vô tình tôi quen biết nàng ..để rồi lòng vướng lưới tình ^ trái ngang ^…
Vì đợi chờ quá lâu mà bộ này vẫn chưa hoàn, nên ta đành edit tiếp, mỗi chương của nó edit ra cũng phải hơn 2k words. Cập nhập chap mới nhất tại: https://vick12769.wordpress.com/THỈNH CÁC VỊ MANG ĐI ĐÂU HÃY GHI RÕ CREDITThể loại: cổ trang, huyền huyễn,nhất thụ tứ công, đại thúc thụ, phần đầu là ngược tâm, ngược thân, phần sau kết thúc viên mãn, cường công, nữ vương thụ, HE.VĂN ÁN: Bạch Thanh, dung nhan bị huỷ , nam nhân 34 tuổi vậy mà lại bị chính thái tử Dạ Quốc cầu hôn. Bạch Nham buông tay để rồi hối hận. Dạ Tình Túy vốn chỉ muốn lợi dụng Bạch Thanh, nhưng lại đem lòng yêu say đắm. Trải qua thất tình mới có thể vô ưu, chuyện ba nghìn năm trước cũng đến lúc kết thúc (trích của bạn Chobi bên vnsharing).Còn có 2 bạn công khác là Vô Qua và Thú Vương. Ta cảm thấy câu này rất thích hợp để mô tả tình cảm của bạn thú vương dành cho Bạch Thanh: "chỉ có thể đứng bên người mình yêu, yên lặng mà trả giá, lẳng lặng chờ đợi, không hy vọng xa vời, cũng không khẩn cầu để có được tình yêu. Dù biết rằng mọi thứ sẽ không có kết quả, nhưng vẫn chấp mê, để cuối cùng chỉ còn lại chút ký ức tốt đẹp..." Si tình Bạch Thanh suốt mấy ngàn năm, rốt cuộc....hắc hắc hắc, các bạn chờ xem đi rùi sẽ bít.Vô Qua là sư đệ của bạn thụ, được bạn thụ nhặt về nuôi, sau này đem lòng yêu bạn thụ. Nhưng cũng chỉ lẳng lặng đứng nhìn bạn thụ liếc mắt đưa tình, chàng chàng thiếp thiếp với người đàn ông khác. Sau đó thì vì tu luyện tẩu hỏa nhập ma, tiến vào ma đạo, thần không ra thần, ma cũng chả phải ma, nên mới bị bạn thụ phon…
thể loại: tiên hôn hậu ái, nữ playgirl, nam đào hoa. hài có sủng có ngược có, oan giatình trạng: đang cập nhậtsố chương:review:*Có người nói: trong hôn nhân, phải thật thận trọng. Kết hôn vì tiền, vì ơn, vì mục đính cá nhân, từ không yêu mà có cảm giác đôi khi còn hạnh phúc hơn yêu nhau cuồng nhiệt rồi bị hôn nhân trói buộc mà không còn như trước. Chu Tường Vi trước giờ không tin vào tình yêu, cũng không tin vào hạnh phúc của hai trái tim vàng. Tình cảm có thể không có, nhưng không thể không có tiền. Chu Tường Vi khôn ngoan như thế, đến với Tiêu Thành cũng khôn ngoan như thế. Tiêu Thành dành trọn 25 năm lêu lổng, cũng chỉ vì 1 phút lầm lỡ liền bị hôn nhân trói buộc. Cuộc đời này, Tiêu Thành không yêu ai, cũng không có nghĩa sẽ không yêu ai, nhưng dù là ai cũng không thể là Chu Tường Vi. "Ngày hôm ấy, không thấy cô ấy trở lại, tôi đã biết giữa chúng tôi chút ràng buộc cuối cùng đã đứt. Cuộc giao dịch nào rồi cũng có ngày kết thúc, cô ấy ra đi, cũng là đã đến thời điểm. Tôi đã hứa với tôi, với cô ấy sẽ không bao giờ níu kéo, nhưng đến cùng vẫn rũ bỏ tự trọng đi tìm cô ấy. Cuộc đời này, tôi chỉ cần Chu Tường Vi."…
Ta như hai thái cực của cuộc đời. Có những khái niệm riêng, và có cốt cách suy nghĩ riêng. Em là một tách Cappuchino cho những buổi chiều lặng lẽ trong quán trà thân quen bên hè phố vắng vu vơ anh quen thuộc. Vừa ngọt ngào như vị kem sữa, vừa đắng như cái cách em nhìn nhận cuộc sống một cách tầm phào. Anh như một ly trà chanh cho những buổi đêm tấp nập, nơi góc quán nhỏ xinh em thường hay ghé với những mảnh sticker đủ sắc màu ngay đằng sau lưng và đủ mọi âm thanh ngoài dòng đời hối hả. Mát mẻ như những viên đá bé xíu đủ để làm em dịu đi cái oi bức của ngày hạ, nhưng lại không đả đụng gì tới cái họng yếu ớt của em, và thỉnh thoảng cũng thật chua khi em không thả đủ " đường ". Yêu nhau, nên bàn tay ta vẫn níu kéo dù cách xa ngàn dặm.Yêu nhau, nên đôi tay vẫn thật ấm khi mùa đông tới chỉ bằng những tin nhắn vụn vặt và những lần FaceTime trong lúc nghỉ ngơi hiếm hoi của anh và em.Chỉ sợ, khi bàn tay bỗng thấy lạnh lẽo.Cũng chỉ sợ, không giữ được nhau khi không bên cạnh nhau để giữ.…
Kavin từng nói rằng: "Mặc dù tớ rất rất thích người ấy nhưng tớ lại không muốn để cho người ấy biết được, bởi vì tớ hiểu rất rõ thứ không có được mới luôn là thứ tốt đẹp nhất."Tình cảm của cậu trong trẻo như mây trời, lại âm thầm lặng lẽ như tuyết rơi. Kavin mang trong lòng bí mật suốt mấy năm trời, không dám tin phép màu sẽ thực sự xuất hiện, chỉ có lời nói "Tớ thích cậu" vang vọng dưới màn mưa muốn gột rửa tất cả.Thyme từng nói rằng: " Người ta từng nói sau cơn mưa sẽ xuất hiện cầu vồng, nhưng chưa từng nói rằng nó sẽ tan biến trong chốc lát, tớ muốn nắm giữ sắc màu của cầu vồng, lại phát hiện cậu không còn ở đây."Tình yêu của anh có chút chậm chạp, nhưng nó rất kiên định. Thyme dùng hết ba năm để hiểu được tình yêu của Kavin, dù cho phép màu chỉ xuất hiện trong đồng thoại, anh vẫn muốn một lần đem tia nắng còn sót lại sau màn mưa níu giữ lời nói ấy.…
chưa viết bao giờ nên có hứng á…
LỜI DẪN: 〈 TRÍCH ĐOẠN NỔI BẬT. 〉 Đức Anh say mê ngắm nhìn dáng vẻ thanh tao nhã nhặn của người yêu khi cầm cây vĩ cầm trên tay, tưởng như thượng đế để một thiên thần như em hạ cố mà đến bên Đức Anh làm cho cuộc của anh từ chỉ viết học hành và luyện tập giờ đây vẫn còn nhiều thứ phải làm hơn. Em dạy Đức Anh biết thế nào là tình yêu, là trưởng thành trong mặt cảm xúc, tuy vậy đối với Đức Anh từ lần đầu tiên gặp mặt em làm cho con tim đang tổn thương của anh chữa lành nhờ điệu nhạc du dương từ cây vĩ cầm của em. Đức Anh chậm rãi đến bên Thục Anh, luồn tay vào xiết lấy vòng eo em ôm trọn người thương vào lòng, Thục Anh hơi cựa quậy quay sang hỏi: "Làm sao đấy, Đức Anh?". Đức Anh cười cười thốt lên: "Không sao, chỉ là em đẹp quá thôi.", Thục Anh định đứng dậy thì bị anh kéo lại ngồi lên đùi anh, bầu không khí trong phòng đột nhiên mờ ám đến lạ, điều hòa vẫn bật nhưng sao nóng thế nhỉ? Đức Anh rướn người nâng khuôn mặt người yêu lên, môi chạm môi chỉ là cái chạm nhẹ nhưng nó lại mang vẻ nâng niu trân trọng. Đúng lúc, Thế Đan bước vào: "Hai bây, ra ăn cơm kìa mẹ gọi...", nội tâm Thế Đan gào thét trước cảnh này giá như tao chưa từng bước vào đây thì hay biết mấy, cmn mù mắt bố rồi.…
Cùng là con người tại sao cô phải chịu khổ cực trong khi người ta vô cùng sung sướng. Cùng là phụ nữ, tại sao cô bị vùi dập, tại sao cô chịu phũ phàng trong khi người khác được nâng niu. Cô thật không hiểu, nghĩ mãi đến cùng cô cũng không hiểu. Và rồi cô gặp anh. Có lẽ đi hết cuộc đời này cùng anh, cô cũng không hiểu cái gì gọi là công bằng, cái gì gọi là tình yêu nhưng cô hạnh phúc. Có một người như anh ở bên, cô không hề thấy an toàn. Nhưng chỉ có anh mới làm cho cô tất cả. Và rồi, sau cái vòng quay cuộc sống, yêu nhau... lựa chọn rời xa nhau hay yêu nhau... lựa chọn ở bên nhau, đâu mới là một tình yêu đúng nghĩa.…
Trailer : Duyên Phận Ngày nàng bước lên kiệu rước phi về phủ tướng quân . Đại hỉ của nàng mà lòng ta không vui . Tâm Nhi ... Ta hối hận rồi , thực sự hối hận rồi Nếu ngày đó ta không gặp nàng ... Không hẹn ước với nàng ... Không qua lại với nàng ... Thì có lẽ tâm ta không nặng tình như bây giờ .Bóng dáng nam tử vận hắc y chạy theo kiệu rước phi đẹp lộng lẫy , cờ hoa võng lọng trải khắp lối đi quanh hoàng cung nguy nga lộng lẫy . Dường như kiệt sức , hắn ngã quỵ xuống đất mà tuyệt vọng , kiệu đã đi xa . Hắn chống tay xuống nền gạch lạnh buốt được khắc chạm hình rồng tinh xảo mà rơi lệ , cánh tay đưa lên như cố níu kéo cái gì đó , bờ môi trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nam tử gọi tên nàng thật lớn . Tiếng gọi sao mà bi ai , buồn thương đến sầu não , nhưng kiệu đã xa rồi nào còn nghe thấy nữa . Tuyệt vọng , hắn khẽ thì thầm tự hỏi : " Tâm Nhi , kiếp này hữu duyên vô phận , kiếp sau liệu nàng có giữ đúng hẹn ước chăng ?" - Nhân vật thuộc Fushigi no futagohime nhưng sẽ có biến tấu tên nhân vật a~ Cụ thể là : + Rein : Tiểu Tâm . + Fine : Tiểu An . + Shade : Ẩn Phàm . + Bright : Ngọc Quang . + Còn một số nhân vật phụ khác nhưng không giới thiệu bây giờ , mất hay ~ - Văn án sẽ có sau a~ P/s : Tác giả ngu văn nhưng thích chém gió , không hay nhưng cứ chém gió .…
Thanh xuân như một cơn mưa rào đầu hạ, Mang phép lạ tưới mát tâm hồn taDù biết nó chỉ là thoáng qua,Nhưng lại có dư vị nhớ mãi.Dẫu cho cơ thể có lạnh giá,Nhưng vẫn tự nguyện đắm chìm.Thanh xuân như là một món quà mà tạo hóa đã mang tặng chúng ta. Nó quý giá và là thứ duy nhất trên cuộc đời này mà chúng ta luôn muốn níu giữ. Cuối cùng món quà nào qua thời gian đều cũng phải cũ đi và trở thành một điều kỉ niệm ghi nhớ mãi trong tim. Nhưng khi nhớ lại bạn sẽ có cảm giác gì ?Hạnh phúc, nhớ nhung hay nuối tiếcNếu như có thể quay về thời gian ấy tôi sẽ học tập chỉ để có thể vào trường đại học tốt.Nếu như có thể tôi muốn chụp nhiều bức ảnh với bạn bè.Nếu như có thể tôi muốn nói với cậu ấy rằng "tớ thích cậu".......................Bạn có nhiều cái 'nếu như' không? Phải chăng chúng ta đã nợ thanh xuân lời xin lỗi?Nếu lúc đó ta đủ trưởng thành thì lúc này chúng ta có còn nuối tiếc?…
My Profile…