[Hyunlix] Te quiero.
Họ nói rằng mình đang ở trong trạng thái lưng chừng giữa thích và yêu.Nhưng giờ thì mình biết rõ cảm xúc của mình rồi.…
Họ nói rằng mình đang ở trong trạng thái lưng chừng giữa thích và yêu.Nhưng giờ thì mình biết rõ cảm xúc của mình rồi.…
Đây là câu chuyện kể về một con Hà Bạng* ngốc nghếch dưới nước bị tướng quân uy vũ từng chút ăn sạch.(*) Hà bạng có nghĩa là con trai sôngNữ chính là một con trai sông mềm nhũn, đơn thuần, nam chính là đại tướng quân thô kệch,rắn rỏi.Nữ chính là trai sông ngàn năm thành tinh, vô tình bị bán vào phủ tướng quân.Trước khi bị cho vào nồi, nàng biến hình thành người rồi bỏ chạy, trốn sao không trốn, lại bò lên giường tướng quân.Tướng quân đã lâu không được ăn thịt, nhìn thấy Hà Bạng thơm ngon như vậy, tất nhiên là ăn phải ăn nàng sạch sành sanh rồi.…
ký ức là liều thuốc đắng giày vò người ta, nhưng nếu không có ký ức cuộc đời sẽ rất vô vị. theo thời gian, dần dần nó cũng trở nên nhạt nhòa, những hình ảnh rõ ràng trong đó rồi cũng sẽ bị xé thành những mảnh vụn, chỉ riêng nỗi đau là người ta vẫn nhớ.fic cover.tác giả: stupidcow__…
Cún con x Thằn lằn mãi keoooTruyện mình viết sẽ theo cảm tính, thường thì sẽ bám sát theo đời thực và sẽ là cuộc sống của họ sau ống kính nhé! Kiểu như là họ ở trước sân khấu thì cái gì cũng đều lộ hết cả ra rồi, hint nào hint nấy rõ ràng rành mạch được fandom bóc tách, phân tích ra hết rồi đúng không :))) thế nên cái chưa được rõ ràng cho lắm đó là cuộc sống đời thường của họ, mình sẽ chủ yếu viết theo hướng đó nhé :)))) À, mình cũng sẽ chăm thay bìa truyện nữa, tấm nào mới mà mình thấy ngol là thay hết kkkkk Giờ thì Let me cook nhé :)))))))))))))…
Muốn biết phần đầu thì hỏi tui nè 😉…
Ngôn tìnhEm chỉ của một mình tôi!Đã nghe rõ chưa?…
'Thì thà, thì thầmTên ai bỏ ngỏGương ơi soi tỏMau rõ trả lời.'Khi kim đồng hồ bắt đầu điểm đúng 3 giờ sáng, ngôi miếu thờ trong đêm vắng bắt đầu hiện lên. Đó là nơi ẩn giấu những lời nguyện cầu và cả những lời nguyền rủa. Những kẻ khát cầu vinh quang hay những người vô tình lạc bước, liệu có tìm được lối về? Liệu có ai dám chắc rằng ánh sáng rọi xuống họ là phước lành quý báu, hay chỉ là ảo ảnh trước vực sâu tuyệt vọng?Là Thần ban phước hay Quỷ gọi mời?…
Truyện gốc: Tượng tâm. Tác giả: Mao Hậu.-Truyện kể về Lee Sanghyeok đang trong quán Bar bàn bạc công việc thì sẵn tay cứu giúp một cậu bé bẩn thỉu, vốn chỉ là sẵn tiện tay cứu giúp mà thôi nhưng mà không ngờ khi nhìn thấy vết súng sau lưng cậu bé lại khiến cậu nhớ đến ký ức năm mười lăm tuổi của mình. Cậu bé ấy cái tên của mình cũng không nhớ, thế là Lee Sanghyeok đặt cho cậu bé cái tên Jeong Jihoon. Kể từ hôm đó, bên cạnh Lee Sanghyeok có thêm một người yêu nhỏ tên Jeong Jihoon.Thật nhiều năm về sau, bác sĩ Kim cười nhạo y, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lee, vụ buôn bán này không có lời nha. Nhìn cậu trai tuấn tú ở trong bếp nấu cơm, Lee Sanghyeok buồn bực nghĩ, rõ ràng lúc nhặt về chỉ là một con rùa đen nhỏ không nhận nổi mặt chữ, sao mới chớp mắt đã biến thành chó săn lớn thấy mình là nhào tới rồi?…
Tui ship AllSieun ạ.Đừng ném gạch hộ tui vớiNhững mẫu chuyện oneshot nhỏ hoặc là dài.Có chat nữaVăn phong kém cỏi…
Mày không sai khi yêu tao... Sai là ở tao, vì đã không nhận ra sớm hơn.Nhưng muộn còn hơn không. Bây giờ, tao biết rõ lòng mình. Và tao sẽ làm mọi cách để bù đắp lại...…
Tên gốc: 【黑神话吒×灵珠丙】观音庙Tác giả: 衔青 (Hàm thanh)Hắc thần thoại Na Tra × linh châu Ngao Bính( thời gian tuyến tiếp ma đồng đệ nhị bộ kết cục )Kéo lang, tiêu thật sự rõ ràng.…
mỗi lần nhìn thấy cỏ, hắn lại nhớ về một ai đó. một người không rõ mặt mũi.…
Không có gì để giới thiệuVào truyện sẽ rõ…
công ty ba của em bị phá sản thiếu nợ nên đi mang thai hộ. anh cần một đứa con để nối dõi nghiệp anh nên thuê em mang thai.. về sau thế nào đọc đi sẽ rõ.…
"Anh sẽ luôn xem em là đứa em trai tốt của anh. Nhưng anh... sẽ không làm một người anh tốt nữa." • Chủ đề: Nhận nuôi, văn học giả huyết thống • Cảnh báo OOC • Tuyến truyện chính được làm nhẹ đi, không quá tập trung vào việc đối đầu với Người Đọc hay Tổ Chức. Bên cạnh đó, Bùi Tố cũng không phải là thực tập sinh SID. • Tôi cũng chẳng rõ mình đang viết cái gì nữa, chắc là hơi máu chó một chút...Nguồn: KazehayaFR…
hà nội au, anh vinh em tiếnlâu lắm không viết, viết vội, hết cũng vội để còn thi đại học và sẽ sửa lại saulowercase, ooc…
Giữa mối quan hệ mập mờ chẳng rõ là gì, Minho nhận ra một điều: nếu đã lỡ vác Han Jisung về nhà... thì phải yêu cho tới.…
An Yujin và Jang Wonyoung luôn là bạn thân, nhưng ranh giới giữa tình bạn và tình yêu dần trở nên mơ hồ. Khi những cảm xúc giấu kín không thể che đậy nữa, họ buộc phải đối diện với câu hỏi: Giữa chúng ta là gì?…
Tác phẩm: Yêu Phi, Nhĩ Thái Phóng Tứ! (妖妃, 你太放肆!)Tác giả: Văn Nhã Ai Cập Miêu (文雅埃及猫)Tác phẩm thị giác: Hỗ côngThể loại: Cung đình hầu tước, giang hồ ân oán, ngược luyến tình thâm, cận thủy lâu đàiĐộ dài: 79 chương + 8 phiên ngoạiNhân vật chính: Cung Huyền Thanh, Nam Thiển MạchNhân vật phụ: Lãnh Mặc Ngôn, Lãnh Tiểu Ngũ, Phong Tử Dạ, Vũ Nhất, Cung Lạc Tư, Cung Diệc Hàn, Cung Tuyết Tình, Cung Khúc ÚcVăn ánNam Sở Quốc Khang đế mười năm, Khang đế bệnh hiểm nghèo quấn quanh người, băng hà, ốm yếu Thái tử cùng năm đăng cơ, đôi mươi chi linh, Khang đế di chiếu yêu cầu Thái Hậu Nam Thiển Mạch phụ tá ốm yếu tân đế.Nam Sở Quốc Văn đế một năm, Văn đế du lịch mang về vừa ra thân không rõ xinh đẹp nữ tử, cũng ban cho phi vị, cực điểm sủng ái.Yêu phi giá đáo, hậu cung loạn tượng bộc phát. . .Cung Huyền Thanh: Thái Hậu, ngài xem nô tì đẹp không?Nam Thiển Mạch: Yêu phi, ai gia không nhìn!Cung Huyền Thanh: Thái Hậu ~ nô tì gọi Dao phi, ai, Thái Hậu, ngươi nơi này bẩn rồi. . .Thái Hậu tránh ra người nào đó ma chưởng: Yêu phi, ngươi quá càn rỡ!Sau đó. . .Cung Huyền Thanh: Nam Thiển Mạch, Hoàng đế đã băng hà, ngươi có thể hay không nhìn ta?Nam Thiển Mạch: Ai gia là Thái Hoàng Thái Hậu.Cung Huyền Thanh: Vậy thì như thế nào?~★~☆~★~☆~★~☆~★~☆~★~〖. Văn án đường phân cách. 〗☆~★~☆~★~☆~★~☆~★~☆~Trước có quần thần cùng với đấu trí so dũng khí, sau có yêu phi Cung Huyền Thanh từng bước câu tâm, lành lạnh thô bạo Nam Thiển Mạch nên làm gì tự xử?Xuất thân không rõ mị nhiêu tâm cơ yêu phi lại có mục đí…
Bước hai ba một…