Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
323 Truyện
<edit>Đại Đường lý công học viện

<edit>Đại Đường lý công học viện

3 0 2

<Nhiều năm sau tôi sẽ xây lại cái văn án này>Đại đường lý công học๖ۣۜMẹ đẻ: Phì Tạo Hữu Điểm Hoạt 肥皂有点滑.๖ۣۜSố đo ba vòng: Cổ trang, xuyên qua thời không, chủng điền văn,mỹ thực, sảng vănTích phân: 487,910,336Nguồn: Tấn Giang.๖ۣۜHưởng thọ theo sổ tử thần: Hoàn 131 tuổi + 0 lần chết lâm sàn .Thịnh thế Đại Đường, phồn hoa Trường An?Từ Trường Sinh xuyên quần yếm, tiểu chân ngắn giẫm một cái giẫm một cái mà đi ở loang loang lổ lổ chu tước trên đại đạo, tiểu lông mày nhíu chặt.Đường đường Đại Đường, làm sao cũng có đường xi măng đi? Tiểu vung tay lên, cho ta sửa đổi một chút thay đổi!Có đường cái, giao thông công cộng hệ thống không thể thiếu đi? Ít nhất rộng rãi đại mã xa đến chạy đi, cho ta sửa đổi một chút thay đổi!Ven đường phú thương ăn bánh rán hành, không phải bỏ thêm điểm thịt, cùng ăn cái gì sơn trân hải vị giống nhau, quá mất mặt, cho ta kiến trúc một toà thế kỷ tửu lâu.Quá học sinh đệ, liền tính số lượng đều có thể sai, hoàn tự xưng người có ăn học?Từ Trường Sinh nhăn tiểu lông mày, từng cái từng cái tự thân làm thật giống không được, vậy thì khai một cái Đại Đường lý học viện công nghiệp thế nào?...Đại nho Từ Văn Viễn nhìn bên cạnh chỉ trích phương tù tiểu chân ngắn."Trường Sinh, ngươi làm gì ghìm? Gia gia trên người còn có ba cái tiền đồng, muốn ăn bánh rán hành sao? Chỉ có thể mua bánh chay , thêm thịt muốn năm tiền đồng."Từ Trường Sinh: "..."Hắn vẫn là nghĩ biện pháp trước tiên lấp đầy bụng đi.Tìm tòi chữ mấu chốt: Vai chính…

ANH ĐỊNH ĐỂ EM ĐƠN PHƯƠNG ĐẾN BAO GIỜ?!

ANH ĐỊNH ĐỂ EM ĐƠN PHƯƠNG ĐẾN BAO GIỜ?!

17 1 3

Trong tình yêu, ai mà chẳng muốn được đối phương chủ động, được cưa cẩm, được quyến luyến, được cảm giác trân trọng, biết rõ mồn một tình cảm người đối diện như thế nào, Tuệ Hiên cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu không có gió thì làm sao có sóng biển? Không va vấp, không nghiệt ngã, sao có thể gọi là cuộc đời? Năm tháng thanh xuân của Tuệ Hiên không thiếu kẻ đưa người đón, không thiếu kẻ vì nàng mà nguyện làm trâu làm ngựa. Ấy vậy mà đối với Tuệ Hiên mà nói, thanh xuân ấy chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của một cô gái, có thể tự do làm điều mình thích, ràng buộc chính là ngôn từ chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của cô, cô quả quyết hết năm học cấp 3 này nhất định không thèm ràng buộc mình với bất kỳ anh chàng nào, nhất quyết không vì ai mà trở nên khổ sở. Cho đến khi cô bắt gặp anh - Huỳnh Hạo Hi. Người ta nói chỉ cần gặp đúng người, tất cả mọi ý niệm đều sẽ thay đổi. Tuệ Hiên cũng muốn thay đổi nhưng trớ trêu thay, ông trời lại đồng ý với những lý lẽ xưa cũ của cô rằng thời trung học phổ thông nhất nhất không nên có người thương.Duy chỉ có một điều, cô cũng không ngờ ông trời lại ưu ái chiều ý của cô cho mãi đến nhiều năm về sau. Tuệ Hiên không biết rốt cuộc cô đã chờ đến khi nào để có lúc phải nức nở: Rốt cuộc, ANH ĐỊNH ĐỂ EM ĐƠN PHƯƠNG ĐẾN BAO GIỜ?…