Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Sơn Tùng làm việc tại một bệnh viện trong thành phố, nơi anh ta và gia đình sống những ngày tháng tươi đẹp hàng chục năm về trước, cho tới khi em trai anh mất tích, người cha đã không đành lòng bỏ ra số tiền lớn để chuộc lại cậu bé, mẹ anh ta bắt đầu chứng trầm cảm dẫn tới tâm thần, và mọi chuyện tiếp diễn...…
"Mèo nhỏ ngủ ngon, anh yêu em nhiều hơn em yêu anh một chút" _ mèo Sanghyeok dụi đầu vào lòng em nhắm mắt ngủ ngon lành."Hyeokie ngủ ngon, Jihoon yêu anh rất nhiều".…
Truyện này viết về cuộc sống của tác giả, đây là cuộc sống học đường của chính tôi. Và kiểu viết truyện của tôi cũng k gọi là hay lắm nên mong mọi người thông cảm.Câu chuyện bắt đầu vào năm lớp 6. Lúc tôi đặt chân vào ngôi trường cấp 2. Bước vào lớp học mới và chả quen biết một ai. Và tôi đã trải qua chuyện gì trong suốt quãng thời gian học cấp 2. Đọc đi rồi hẵng biết:)))…
Tác giả:Trần HưởngThể loại:Đam Mỹ, Xuyên Không, Trọng Sinh, SủngNguồn:Sưu tầmTrạng thái:FullVăn Án:Tổng Giám Đốc Nhà Tiểu Hoàng Đế của tác giả Trần Hưởng. Nhạc Tuyên có chút buồn bực bởi vì sau vụ tai nạn xe cộ lại bị một người kỳ quái lừa bịp.Lừa thì cũng thôi đi, người kia lại còn đòi kết hôn với hắn.Từ chối được không?Viên Hàm Vũ: Trẫm cho rằng, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng!Nhạc Tuyên: Không hề, là do ngươi cả nghĩ thôi.Viên Hàm Vũ: Những điêu dân này, trẫm sẽ giúp ngươi diệt trừ từng người một, chỉ cần ngươi đồng ý gả cho trẫm!Nhạc Tuyên: Ngươi nói đạo lý tốt cái gì chứ, ta cực lực phản đối.…
(Dựa trên hình tượng về người Hải dương - Gypsies(Gypsy) có thật. Bối cảnh pha tạp không rõ ràng, nên không tái hiện đúng lịch sử đâu nha)- Em là ai?Trong một thoáng, chỉ lướt qua. Chợ sầm uất náo nhiệt, những cô gái mặc xường xám, áo dài, váy tây, những quý ông và quý bà...một thời hỗn loạn đầy đen tối của Sài Gòn - như là Thượng Hải, Mọi cảnh tượng đều như bao phủ bởi thước phim đen trắng, giãy giụa cùng cực trong những điều cũ rích.Đã gần chục năm qua.Tôi là kẻ ghi lại những khoảnh khắc đầy biến động của Sài Gòn, có lúc là cả Thượng Hải.Trong khoảnh khắc nhanh chóng vánh trên con phố, hàng tơ lụa vượt biển tới đây bày bán đang ngả trong gió - nơi mà tôi đang cố lưu nó trong bức tranh của tôi - cơn gió thổi tung bay những thước vải yếu đuối. Mười năm qua, đã không thể quên, mười năm qua, đã không thể bỏ nó đi khỏi trí óc bị ám ảnh, hôm nay - đã không thể nhầm lẫn: Nếu như tôi đã thấy điều lướt qua khoảnh khắc ấy? Chỉ mỗi đôi mắt, phần còn lại của gương mặt đều bị sự yếu đuối của những thứ xung quanh - sự gập ghềnh của thước lụa bị tôi cho là yếu đuối ấy che giấu. Tôi đứng bất động như thời gian ngừng trôi, khoảnh khắc ấy: Tôi đã thấy em. Tôi chắc chắn, tôi đã thấy em, đôi mắt ấy không thể là ai khác, chính em - một Gypsies tôi gặp 10 năm trước.…
đọc các chương trước tại: https://www.wattpad.com/story/254452994?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share_reading&wp_page=reading&wp_uname=NghiNghiep&wp_originator=04t2PF%2BPu%2BR3Gukb2OjOK9SHGs3dF%2Fl8WXUQi6Hd%2FKg%2Fl%2BHgiuo0YLn%2Bc%2FujMTng0NUHO1oLcshZbrK6T9dV%2B6vPoxJograkpbTTiWDpuzVE%2FNwDti6QOZ8ELxmCb8BT…