Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
683 Truyện
CHỈ CẦN NẮNG CÒN TRÊN BÃI CÁT - Avatar's Fanfiction

CHỈ CẦN NẮNG CÒN TRÊN BÃI CÁT - Avatar's Fanfiction

60 9 2

Một nhân vật giả tưởng được thêm vào thế giới của Avatar, không liên quan đến cốt truyện, không có mặt trong cốt truyện, nhưng lại biết trước cốt truyện. Nó âm thầm lẻn vào trong thế giới đó chỉ để thỏa mãn cái tính hiếu kì bất chấp hiểm nguy của mình. Ai mà ngờ ở đó có tia nắng của đời nó. Người Omatikaya truyền tai nhau, con trai cả của Toruk Makto là một thanh niên Navi văn võ song toàn, là niềm tự hào của gia đình và cả bộ tộc. Dõi theo hình bóng người ấy, nó cảm giác như tìm được lẽ sống của mình. Chẳng hiểu tại sao lại thích anh, chỉ là, vừa gặp đã thích. Người trời chúng nó gọi đây là tiếng sét ái tình. Chỉ là, tia nắng đời nó chẳng bao lâu nữa sẽ vụt tắt, sự sống của anh sẽ bị vùi dập và tắt lịm đi chỉ bởi một sơ sẩy nhỏ trong cuộc hỗn chiến trên biển. Nhưng nó biết trước cốt truyện. "Sao cũng được, em biến mất cũng được, nhưng anh phải sống!"(Bản quyền thuộc về Linh Lười vui lòng không reup)Đôi lời: Mình viết nên fic này sau khi xem xong Avatar 2. Thực sự để mà nói, mình đã đặt 1 câu hỏi: Nếu mình can thiệp được vào cốt truyện thì mình có thể cứu Neteyam không? Vì vậy mình đã sử dụng OC của mình để dẫn dắt câu chuyện. Cuối cùng là vì mục đích: Cứu bias mình trong một vũ trụ do mình viết nên.…

Bắc Hải có tuyết

Bắc Hải có tuyết

9 1 1

Cao lãnh cao ngạo thiếu gia công(Trần Dập Trì) × tự ti trung khuyển tùy tùng thụ(Giang Nghi)1v1 / SC / gương vỡ lại lành/ HENăm ba tuổi, mẹ Giang Nghi qua đời, bố ra nước ngoài. Anh bị đưa đến một căn biệt thự xa hoa, nơi đó có một anh trai xinh xắn, anh trai nọ tính tình lạnh lùng nhưng đối xử với anh rất tốt, hai người từ nhỏ đến lớn đều ở bên nhau, có thể nói rằng, anh được anh trai kia nuôi dưỡng. Cái đêm tuyết rét lạnh buốt kia, anh trong tình trạng say sỉn hôn lên khóe miệng chàng thiếu gia kia sau chặng đường dài mệt mỏi. Anh bạo dạn nói ra lời trong lòng, lồng mười ngón tay của mình vào tay đối phương, chính thức cho họ một danh phận. ***Trước thềm thi đại học, anh được sắp xếp đi du học. Trần Dập Trì chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể rời xa Giang Nghi, anh tưởng bở chỉ cần Giang Nghi nói trước một lời, dẫu cho áp lực bộn bề, Giang Nghi sẽ ở lại, cùng anh đi qua kì thi đại học, sau đó ra nước ngoài tổ chức một hôn lễ chỉ của riêng hai người. Anh thậm chí còn muốn đưa người thương đi cùng, tiếc rằng chỉ nhận lại cay đắng của phản bội. Anh cảm thấy, chẳng ai có thể dại dột hơn chính anh nữa rồi***Ba năm sau, Trần Dập Trì quay trở về, hiên ngang mang theo vô vàn thành tựu trên vai, nhưng những bông hoa ngày đó chẳng chờ anh nổi nữa, đã úa tàn rồi. Giang Trì yếu ớt đứng ngoài phòng bệnh, nhìn anh vào phòng cùng người khác... -----------------------------------Một số lưu ý từ tác giả: 1. Công và thụ đều có nhiều điểm thiếu sót, không vẹn toàn. 2. Thụ cực kì tự ti, lòng vị tha cao độ, chấp nhận tổn thương.…

Phải chăng yêu anh là sai lầm?

Phải chăng yêu anh là sai lầm?

9 2 2

Well you only need the light when it's burning lowOnly miss the sun when it starts to snowOnly know you love her when you let her goOnly know you've been high when you're feeling lowOnly hate the road when you're missing homeOnly know you love her when you let her goAnd you let her go.----------------Đứng trước sân khấu lớn của quốc gia, anh vừa cất tiếng hát vừa đau khổ đột cùng. Lòng như có ai đó thắt chặt lại, trái tim đang từ rỉ máu. Mang trong mình một nỗi đau khá lớn. Đau khổ cứ hiện hữu vây quanh...!Tiếng nhạc du dương hoà vào cùng với tiếng hát ấy, xoay chuyển tạo nên một khung cảnh hết sức bi cảm. Tạo cho người nghe cảm giác nao lòng! Tiếng hát ấy, rõ ấm áp- thâm trầm, bài hát cũng không nỗi bi thương, nhưng tại sao tiếng hát lại thương đến thế!?Đồng Viên Vĩ vừa hát vừa nghĩ đến cô. Vừa nghĩ đến hồi ức năm nào. Từ lúc anh làm ca sĩ phòng trà, rồi được gặp cô, được cô tặng hoa. Rồi đến sự bất ngờ đến trớ trêu khi 2 bên thông gia làm hôn ước. Lại không ngờ được vị hôn thê của mình lại chính là cô! Rồi những tình huống giở khóc giở cười khi 2 người còn là vợ chồng! Những hồi ức ấy, có đẹp nhưng cũng có đau, cứ vây quanh tâm trí anh...Quả thật đúng như những gì mà anh hai đã nói ''Đừng để mất đi rồi mới hối hận!'' quả thật không hề sai tí nào...Ngày xưa phải chăng là do anh đối xử tệ với cô, quá lạnh lùng với cô, quá tàn nhẫn với cô để rồi bây giờ anh nhận sự trừng phạt thích đáng này ?Nghĩ đến cô mà trái tim buốt nhói! Cảm giác như có ai đó cầm dao đâm vào. Như muốn cấu, xé ra thành trăm, thành mảnh!…