𝔠𝔞𝔣𝔢
tôi mê đắm cái vị đắng đọng lại nơi đầu môi, của một buổi sáng hà nội thư thả cùng tách cà phê còn dang dở, để thả hồn theo nhịp sống êm đềm đầy dịu dàng ấy.…
tôi mê đắm cái vị đắng đọng lại nơi đầu môi, của một buổi sáng hà nội thư thả cùng tách cà phê còn dang dở, để thả hồn theo nhịp sống êm đềm đầy dịu dàng ấy.…
Tất cả... Đều được tôi ghi nhớ...Tôi đành phải thừa nhận...Tôi thích em mất rồi.…
Những mối quan hệ xoay quanh Meow Meow CaféNoHyuck, MarkMin, LuRen, JiChen, JohnTen & một chút JaeDo.…
Viết về những mỗi tình trong sáng thuần khiết trên ghế nhà trường. Viết trong những buổi chiều ít nắng của Sài Gòn nóng bức, khi nhâm nhi ly cafe sữa thơm.…
anh sẽ ôm em vào lòng, thật chặt và ấm áp, đủ để em cảm thấy những mảnh vỡ ngổn ngang trong lòng giờ đã hàn gắn lại…
Quán cafe nho nhỏ góc phố cũng là nơi tình yêu bắt đầu…
lowercaseoneshotjaehyun vô tình gặp được 1 cậu trai nhỏ khi đi uống cafe với bạn mình…
America one shot sẽ có trang đáng yêu về America và những thứ điên rồ mà America làmVà sẽ có yaoi nữa >:3…
Tên gốc: 樱花甜点Tên Hán Việt: Anh hoa điềm điểmTên Việt: Điểm tâm ngọt hoa anh đàoTác giả: Nguyệt Tô TúcTình trạng: Hoàn 30 chương chính vănThể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Thị giác nữ chủTrans: Nguyệt NguyệtVăn án:"Khó ăn"Làm một chủ tiệm bánh kem, Phương Tri Đồng có thể chấp nhận khách hàng có thể tùy ý đánh giá người cô, nhưng không chấp nhận được khách hàng chê bánh nhà mình "khó ăn".Gặp khách hàng kén ăn thì phải làm sao bây giờ? Đương nhiên là sủng.Tag: Đô thị tình duyên, Yêu sâu sắc, Ngọt vănMột câu giới thiệu: Tình yêu ngọt ngào như điểm tâmLập ý: Khách đến mời ngồi, uống ly cafe.…
Vài đoạn linh tinh...Vài chiếc plot..…
Title: For our beautiful memoriesAuthor: Bơ Pairing: SVT SoonhoonCategory: angst, OOCNote: - Fiction này hoàn toàn do mình viết nên, mình mong mọi người tôn trọng nó. Đừng mang nó đi đâu hết nếu không có sự đồng ý của mình. - Mình viết còn có nhiều thiếu sót, cứ góp ý mình nhé, đừng ngần ngại.…
Sau cái ngày biệt ly giàn giụa nước mắt,Thủy trở lại thành cô học trò ngày nào. Cũng đã gần một tháng, dường như nhữngnỗi nhớ về người thanh niên đó đã vơi đi ít nhiều trong Thủy. Bây giờ những gìcòn tồn tại trong Thủy đều là vô số quá khứ cảm xúc. Một mùi hương càfê ngọtngào, hơi đắng cứ phảng phất đâu đó xung quanh Thủy. Còn ấm lắm, ly càfê chưanguội, nó như màu đôi mắt của buổi sớm, thanh tịnh và nhẹ nhàng. Từng ngày trôiqua, Thủy đều nhận được những tin nhắn đầy quan tâm của Điền. Có lúc Thủy trảlời có lúc thì không, còn có khi Thủy cố tình không trả lời nữa. Chán thì khôngđúng, lười cũng chẳng phải… vậy lý do là gì?Thủy cảm thấy cái thứ tình cảm mãnh liệtđó quá lớn, nó chỉ bị giới hạn bởi khoảng cách địa lý và những cái nắm tay ảo.Thủy thương người ta nhiều lắm, nhưng nhỏ thừa biết một điều: trả tự do chongười mình yêu còn tốt hơn được làm tiên. Chỉ cần mình làm lơ người ta thì tựđộng người ta sẽ chán thôi. Còn mình sẽ có kết quả học tập tốt hơn, không yêuđương gì hết.…
Tên tạm dịch : Yêu NgườiTác giả : 不会写文的年更栗子Edit : cissybunaniCategory : ngọt sủng, sinh viên đại học Cho x chủ tiệm maid cafe Kim, oneshot.Pairings : Tào Thừa Diễn x Kim Vũ Thạc | Cho Seungyoun x Kim Wooseok (Thừa Bao Toàn Vũ Trụ)Source : https://madeline701.lofter.com/post/200f7864_1c9a8a558Note : 。Fic chưa xin per nên vui lòng không re-up, không chuyển ver. 。Fic edit dựa trên QT, ImTranslator và chút xíu Google translate nên bản edit chỉ đúng 60-70% nội dung.…
Thể loại : Xuyên không, ngôn tình, hài,... Bookcover edit @_Hanshi_NI_/@The little shop - Holiday CaféSign edit @Moriguchi_Koizumi/@teamcucda…
Nguồn: https://outofdatecafe.wordpress.com/hoan-thanh/about/…
#Cheolhoon#Pink…
trăm năm thề quyết bạn mình có nhau.…
translated with permission…
"Cùng Người kề bên Không để Người phải chờ đợi tình yêu từ tôi"…
TRUYỆN KHÔNG PHẢI CHÍNH CHỦNguồn: BLOG RADIO Văn ánVì sao lọ lem lại bỏ chạy lúc nửa đêm ? Là để chúng ta biết rằng, cái gì cũng có giới hạn của nó. Kể cả ước mơ.---Năm mười bảy, mọi cô gái đều muốn mình sẽ là duy nhất trong mắt người đó.Có những khoảng cách, dù nhỏ đến mấy, chẳng hạn là khoảng cách giữa hai bàn tay nhưng mãi mãi họ vẫn không thể chạm đến được.Dù vậy, những cô gái mang trái tim mười bảy ấy đã mạnh mẽ đấu tranh cho tình cảm không được đền đáp bằng tất cả những gì mình có.Đủ non nớt. Đủ trưởng thành. Đủ cuồng si. Đủ thầm lặng. Đủ đau. Đủ yêu. Và đủ hiểu: Một lúc nào đó phải buông tay.Tình đơn phương như giọt café. Vừa đắng vừa ngọt. Tình đơn phương không cần đền đáp và cám ơn vì người ấy đã xuất hiện trong đời.Tạm biệt tuổi mười bảy.Tạm biệt những cảm xúc đau đớn nhưng hạnh phúc.…